Lọc Truyện

Có một tổng tài yêu em cuồng si

"Hải Thiên, anh định như thể này mãi sao?"

Cô nhìn hắn đầy bi thương, ấm ức mà nói: "Chẳng lẽ tôi cứ phải hầu hạ anh như vậy mãi sao? Tôi cũng phải lấy chồng, không thể làm tình nhân của anh mãi được.

Anh buông tha cho tôi đi có được không?"

Hải Thiên nhìn chằm chằm cô, đôi mắt như dã thú nhìn con môi.

Nguyệt Vy chống lại đáy mắt bén nhọn như sói của hắn, ấm ức nói: "Tôi không muốn như vậy nữa, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác mà.

Có rất nhiều người muốn làm tình nhân của anh mà, tại sao cứ nhất thiết phải là tôi chứ.

Đừng ép tôi nữa, van xin anh, tôi không chịu nổi nữa đâu, xin anh mà.."

Cô khàn giọng vang hắn, ánh mắt ánh lên sự tuyệt vọng chưa từng có.

Cô khóc lớn lên, Hải Thiên cường thế ép cô đến ngạt thở, Nguyệt Vy ngoảnh mặt làm ngơ: "Anh buông tha cho tôi đi.

Anh muốn gì cũng được, chỉ cần có thể tôi sẽ cho anh.

Nhưng xin anh đừng bắt ép tôi thêm một lần nào nữa.

Tôi sẽ đi thật xa, tránh khỏi tầm mắt của anh, không bao giờ xuất hiện trong tâm mắt của anh nữa.

Anh thương xót tha cho tôi được không, đừng như vậy nữa, tôi sẽ chết, tôi không chịu nữa đâu"

Cô nói rất tội nghiệp, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo nỗi nghẹn ngào cay đắng chưa từng có.

Hải Thiên nhìn cô chăm chú, sống lưng cứng ngắc giống như bị ai nện cho một quyên.

Nguyệt Vy thấy hắn cứ nhìn mình đăm đăm thật lâu mà không nói gì, cô dè dặt nói một câu: "Hải Thiên, anh đáp ứng tôi được không.

Tôi sẽ không quên anh đâu? Thật đấy"

"Nguyệt Vy, em muốn đi đến vậy sao?"

Hắn vuốt ve gò má cô, ánh mắt rất phức tạp.

Nguyệt Vy lặng lề nuốt nuốt nước bọt, dè dặt nói: "Đúng vậy.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Anh dừng lại đi Hải Thiên."

"Được.

Tôi sẽ để em đi"

Hải Thiên buông nhẹ một câu, nghiên ngẫm nhìn cô.

Quả nhiên sắc mặt Minh Vy lập tức thay đổi, cô mừng rỡ nhìn hản, gấp gáp đến mức run rẩy: "Anh...

anh nói thật sao?"

"Thật.

Nhưng em muốn đi thì phải đáp ứng điều kiện này của tôi?"

Nguyệt Vy cắn môi, lưỡng lự một chút rồi liều mạng hỏi: "Điều kiện gì? Nếu có thể tôi sẽ làm?"

Hản hài lòng mỉm cười, hôn nhẹ lên môi cô một nụ hôn, giọng nói khẽ khàng thều thào như hơi thở mang theo chút hơi thở ma mị quyến rũ: "Em chắc chắn làm được."

Nguyệt Vy rụt người, rúc bả vai không dám nhúc nhích: "Chuyện gì?"

Hải Thiên khẽ cười, bàn tay bắt đầu luông qua đầu vai cô xoa nhẹ, môi mềm in lên dái tai cô, thấp giọng nói: "Sinh cho anh một đứa con"

Trời đất như sụp đố.

Nguyệt Vy chấn động toàn thân, uất ức nói không nên lời.

"Sinh cho anh một đứa con rồi anh sẽ đi em đi.

Được không?"

"Hải Thiên!"

Cô gào lên khóc nức nở, hai tay trói chặt lên đỉnh đầu giãy dụa liên tục, nghẹn ngào nói: "Anh đã có con rồi mà.

Mỹ Nhi đã sinh con cho anh rồi."

"Nhưng anh chỉ muốn em sinh con cho anh.

Anh chỉ muốn em mà thôi"

Hải Thiên kê sát mặt cô, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô không ngừng.

Ánh mắt ngây dại đầy quyến luyến, hắn hôn khắp mặt cô, lên trán, lên môi, lên má, lên mi mắt, yêu thương như vậy, trân trọng như vậy.

Nguyệt Vy né trải né phải đều không tránh được, hắn cố chấp đuổi theo đến mức cô mệt mỏi mới thôi.

Cuối cùng môi hắn dán lên cổ cô, răng lưỡi dây dưa mút mát.

Nguyệt Vy không phản kháng, mặc dù cơ thể đang run lên chứng tỏ sự bài xích mãnh liệt.

Hơi thở của hắn biến chuyển càng lúc càng dồn dập, cả thân người đã đè lên cô.

Tay Nguyệt Vy đang bị trói không thể làm gì được.

Mặt mày cô tái nhợt, lắp bắp nói: "Hải Thiên, em còn đau, em còn đau.

Anh đừng vậy nữa"

Môi hắn mổ mổ lên môi cô, nỉ non: "Chúng ta sinh một đứa con đi được không em?"

Ánh mắt hắn sâu đen như biển đêm muốn nuốt chửng cô vào đáy mắt.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, trên mặt viết đầy sợ hãi kinh khiếp: "Không muốn.

Không muốn.

Hải Thiên, anh đã có con rồi.

Không nên nữa.

Không nên"

Hản cưỡng đoạt cô còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cô sinh con cho hắn.

Đến lúc đó cuộc đời cô sẽ đi về đâu nữa chứ? Sẽ thảm hại đến mức nào nữa chứ? "Em sợ cái gì? Chỉ cần sinh cho anh một đứa, anh sẽ thả em đi"

Cô lắc đầu: "Không.

Không.

Không muốn"

Người đàn ông này chưa bao giờ giữ lời với cô, bây giờ hẳn đã không chịu buông tha cô, sau này có con rồi thì chuyện đó càng xa xỉ hơn.

Lại nói cô không muốn sinh con cho Hải Thiên, cô không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Không muốn con mình sinh ra không được danh chính ngôn thuận.

Hải Thiên nhìn cô đắm đuối: "Nhưng anh muốn, Vy chiều anh được không? Anh muốn chúng ta có một đứa con"

Hải Thiên lật chăn trên người cô ra, kẻ ngu cũng biết hản muốn làm gì.

Nguyệt Vy thét chói tai: "Tôi không muốn, anh tìm người khác đi Một lát sau đó, trong phòng khách sạn vang lên tiếng nức nở van xin của cô gái nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề của Hải Lâm.

Cô thực sự muốn ngất đi cho xong nhưng cơn đau từ hạ †hân khiến cô tỉnh táo đến lạ.

Cổ tay bị siết chặt thành vòng, Nguyệt Vy đau điếng người.

Cô không thể làm gì, không thể làm gì chống lại được Hải Thiên.

Chỉ có thể nương theo động tác đưa đẩy của hắn khóc nức nở.

"Hải Thiên, tôi hận anh.

Tôi hận anh"

Phút giây cuối cùng, khi hắn chôn sâu vào cơ thể cô, phun hết mầm mống cao quý vào bên trong, Nguyệt Vy thét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã mờ mịt, ngả một màu ảm đạm thê lương.

Chân trời đỏ rực nắng, rèm cửa kéo ra, ánh nắng sót lại chiếu vào căn phòng u tối, trên giường lớn hai thân thể quấn lấy nhau.

Người đàn ông ôm chặt cô gái vào lòng, cái ôm đầy chiếm hữu ngang ngược, chân dài tay dài đều quấn lấy cô cứ như sợ mất đi.Cô gái xụi lơ nằm trong người hẳn, cô như con mèo nhỏ bị thương, mi mắt ướt nhẹp, miệng thỉnh thoảng lại ưm lên một tiếng.

Dù đang ngủ nhưng vẫn không ngừng thút thít, cô mang theo nức nở nghẹn ngào đi vào cả giấc ngủ.

Còn Hải Thiên, gương mặt đàn ông điềm đạm anh tuấn, trên gương mặt ánh lên nét thỏa mãn dị thường.

Có trời mới biết mấy ngày qua hẳn nhớ cô đến mức nào, chỉ cần một ngày hắn còn sống, Nguyệt Vy đừng hòng trốn khỏi hắn.

Tuyệt đổi không.

Nửa đêm, Nguyệt Vy thức dậy không tìm được quần áo, cơ thể trần trụi bị Hải Thiên giam hãm trong ngực, hơi thở nóng rực của hắn phun lên tai cô, cả người áp sát không chút khe hở.

Trong lòng Nguyệt Vy dâng lên nỗi uất ức chưa từng có, cô chán ghét bàn tay đang đặt trên eo mình muốn đẩy ra nhưng cánh tay hẳn vững vàng không lay chuyển.

Trong khi đó, Nguyệt Vy đang muốn vào nhà vệ sinh lắm rồi.

Cô thử cử động một lần nữa, vẫn không được.

Nguyệt Vy thử nhấc cánh tay hắn lên, vừa định đặt ra chỗ khác thì bất ngờ Hải Thiên ôm mạnh cô vào lòng: "Nguyệt Vy, sinh đứa bé cho anh"

Một câu nói làm Nguyệt Vy chấn kinh, cô quay người lại phát hiện Hải Thiên vẫn còn ngủ say mê.

Trong mộng hắn vẫn không quên chuyện này ư? Nguyệt Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn Hải Thiên một lần nữa xác định hắn chưa tỉnh mới lặng lẽ tìm cách xuống giường.

Người đàn ông này, chỉ có lúc ngủ mới yên lành hiền hòa như thế.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!