Lọc Truyện

[Cổ đại-Fanfic](Hộc Châu)Nhân sinh không lường trước - Linhlee

Phương Giám Minh ngồi đối diện với nàng, bàn tay thuần thục rót trà, pha trà. Mỗi hành động của hắn đều rất hút mắt người xem. Hải Thị chống khuỷu tay lên đầu gối, tựa đầu vào tay lười biếng nhìn người đối diện. Ánh mắt nàng từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn Phương Giám Minh, giống như đang thưởng thức một kiệt tác, ánh mắt tràn đầy lưu luyến và si mê. Mà ánh mắt của nàng, lại đem theo phong tình vạn chủng, đổ ập lên người hắn khiến hắn khó có thể chống đỡ.

Hắn theo quán tính ngẩng đầu lên, Hải Thị vì vậy mà bị dọa cho giật mình, xấu hổ quay đi hướng khác. Phương Giám Minh trên môi nở nụ cười khẽ, đặt trước mặt nàng một chén trà.

Hải Thị thấy vậy cũng cầm lên, nhấm nháp thử một chút. Trước đây nghe nói Phương Giám Minh nổi bật nhất trong đám con cháu quý tộc, hắn đối với trà đạo và âm luật đều vô cùng thông thạo, khó ai sánh bằng. Nhìn bộ dáng điềm tĩnh pha trà của hắn, thành thục và ưu nhã đến mức có thể khắc sâu vào lòng người.

“Ta có thể hỏi Tô tiểu thư một chuyện được không?”- Hắn đột nhiên mở lời.
“Ngài nói đi.”
“Sáng nay thấy Tô tiểu thư bắn cung rất hay, không biết là học ở từ vị danh sư nào?”- Phương Giám Minh khẽ cười, hắn hỏi thật. Kĩ nghệ bắn cung của Phương gia xưa nay khó ai bì được, mà hắn học bắn cung cũng là do cha hắn dạy.
Hải Thị lưu luyến đặt chén trà trên tay xuống bàn, ánh mắt nhìn Phương Giám Minh đầy hứng thú :”Thế nào, tiểu Hầu gia sợ ta tranh mất danh phận đệ nhất xạ tiễn của ngài sao?”

Phương Giám Minh cười nhạt, “Không dám, chỉ là kĩ năng bắn tên của tiểu thư khiến cho người khác thật ngưỡng mộ, Giám Minh cũng muốn học hỏi thêm.”
Hải Thị không trêu chọc hắn nữa, nói :”Ta học được là của một vị sư phụ, nhưng mà người không thích gò bó nên đã đi ngao du thiên hạ, rời khỏi Đại Trưng rồi.”

“Nghe tiểu thư nói vậy chắc là hai người rất có duyên.”
“Người đó dung mạo xuất trần, ngũ quan tinh xảo, trên mặt luôn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. Người đó rất giỏi cưỡi ngựa bắn tên, thông thạo binh pháp, những thú vui tao nhã đời thường cũng không làm khó được người.”- Hải Thị nói về sư phụ, ánh mắt lại hiện lên vẻ si mê không lường. Trước mắt nàng như có một màn sương, khi nàng nói về hắn với người khác thật khiến cho người ta có cảm giác trầm luân không tả được.

Phương Giám Minh lần đầu gặp nàng, ấn tượng với hắn là một tiểu thư không thấu hiểu hồng trần, trong nét tinh nghịch lại có phần mạnh mẽ cương quyết, vẻ ngoài dịu dàng ôn nhu nhưng lại sâu sắc khó lường. Mà bây giờ nàng ở trước mặt hắn nói về một nam nhân khác lại dịu dàng đến thế. Mỗi một nam nhân đều không thích nữ nhân ở trước mặt họ tán dương một nam nhân khác, huống hồ Phương Giám Minh đang ở tuổi thiếu thời, cũng không phải một trường hợp ngoại lệ.
“Vậy chắc hẳn người đó có vị trí rất quan trọng trong lòng của Tô tiểu thư.”
Hải Thị khẽ gật đầu, nàng hơi cụp mi mắt, như không nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của hắn. Giọng nói của nàng khi kể về sư phụ có gì đó thương tiếc, chậm rãi mà chứa đầy tình cảm, lại như đang hồi tưởng về quá khứ tươi đẹp của hai người.
“Người đó bình thường rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên lại giống như trăng sáng, nho nhã thanh cao, khiến cho người ta luôn có cảm giác đến gần nhưng lại không cách nào chạm tới. ”
Hắn liệu sự như thần, hết thảy mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay.
Hắn tính từng bước một, nhưng lại không tính được việc nàng xuất hiện, càng không tính được gặp nàng chính là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Sư phụ quá tin tưởng vào quyết định của bản thân, cũng như quá xem nhẹ tình cảm mà Hải Thị dành cho hắn. Hắn chỉ muốn nàng được sống một cuộc đời an vui, nhưng lại không biết rằng an vui của nàng chính là được ở bên cạnh hắn.

Có thể nói đời này của nàng may mắn nhất là được gặp hắn, đen đủi nhất là phải rời xa hắn, đau khổ nhất là không thể bên cạnh hắn, bi thương nhất là tình yêu sâu đậm với hắn.

Hải Thị không nói nữa, chốc chốc lại cảm thấy sống mũi mình cay cay. Phương Giám Minh nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này ánh mắt mang đầy tâm tư của nàng cùng với thân xác này hoàn toàn không ăn khớp với nhau. Hắn không chỉ thấy có quyến luyến, mà còn thấy cả tình yêu nồng đậm trong đôi mắt sầu buồn của nàng. Điều này đã khiến cho Phương Giám Minh phải suy nghĩ.
Và trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng. Vì nàng mà đau lòng, vì một người xa lạ không gặp được mấy lần mà tâm tư không kìm chế được khẽ xao xuyến.
Hải Thị còn đang ngây người liền cảm thấy cánh tay bị kéo lên, kéo theo cả người đang ngồi trên đất của nàng cũng phải đứng dậy.
“Huynh muốn làm gì?”
Không để Hải Thị kịp suy nghĩ, Phương Giám Minh đã kéo nàng xuống dưới lầu, hắn chỉ nói một câu :”Đi ngắm minh nguyệt!”

Hải Thị bị Phương Giám Minh kéo đi, nàng còn chẳng biết hắn đang đưa mình đi đâu, mà ngay cả A Bích nàng cũng chưa kịp dặn dò. Ngộ nhỡ không tìm thấy mình, nàng ấy lại nháo nhào hết cả lên.
“Đi ngắm minh nguyệt mà ngài nói chính là ở đây sao?”- Hải Thị khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng nàng vừa quay mặt ra phía trước, trước mắt nàng giờ đây là khung cảnh không thể nào quen thuộc hơn. Hải Thị ngây người, giật mình kêu lên :” Tế Phong hoa?”
“Tiểu thư cũng biết hoa Tế Phong sao?”
Biết chứ, mười mấy năm tuổi thơ của nàng đều gắn liền với nó, sao có thể không nhớ được. Hoa Tế Phong nở trắng muốt, thân cây cao lớn tán xòe rộng, so với ở cung Chiêu Minh không có sự khác biệt.

“Nơi này là biệt viện của Hầu phủ, bình thường không có nhiều người ra vào, cô yên tâm.”
Hải Thị khó hiểu nhìn hắn, hắn không nói thì thôi, nói ra nàng mới cảm thấy có vấn đề.
Hải Thị không biết Phương Giám Minh lấy từ đâu ra một cây cổ cầm, hắn xoay người ngồi xuống khiến những cánh hoa tế phong phía sau bay lên, cả người tỏa ra một loại cốt khi đậm chất thiên tiên.
Ánh trăng sáng soi xuống dưới biệt viện, lưu luyến đọng trên vai hắn. Hải Thị ngây người nhìn Phương Giám Minh, hai tay hắn lướt trên dây đàn một cách điêu luyện, vĩnh viễn ôn nhu và ưu nhã như thế.
Tiếng đàn của hắn thật lạ, mang theo lưu luyến cùng nuối tiếng. Hải Thị nhìn hắn, Phương Giám Minh thời niên thiếu không trầm mặc an tĩnh, nhưng vẫn luôn thấu hiểu lòng người. Ánh trăng tưới lên người hắn, hắn ngồi dưới gốc cây tế phong giống như ngày nào, vì nàng gảy một khúc nhạc thương tâm.

Biệt viện lúc này an tĩnh, chỉ có tiếng lá thu xào xạc cùng với tiếng đàn của hắn. Nước mắt Hải Thị bất giác rơi. Khúc nhạc ai oán triền miên, mang theo nỗi tương tư không nói nên lời, bộc lộ trong đó nỗi nhớ nhung và đau đớn không ai có thể thấu hiểu. Thực ra Hải Thị không biết, Phương Giám Minh khi nàng vào cung, ngày nào cũng gảy khúc nhạc này.

Nàng lấy tay lau nước mắt, chậm rãi từ từ tiến lại ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa một tay lên cùng hắn hợp tấu nốt khúc nhạc còn lại.

“Tô tiểu thư ắt hẳn rất tinh thông âm luật.”
“Ta đối với tiểu Hầu gia có khi chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Hải Thị ở chỗ Phương Giám Minh học được rất nhiều thứ, ngày tháng ở trong cũng đã dưỡng nàng thành một nữ nhân quý tộc thực thụ, mấy thú vui hưởng lạc này nàng gần như có thể am hiểu hết.

Phương Giám Minh ngẩng đầu lên, nụ cười tươi tắn hiện hữu trên môi nàng xua đi sự xót xa trong lòng hắn. Hắn đối với người con gái này có chút thương tiếc, cũng có cả nhưng giây phút bối rối khó nói nên lời. Nàng thực sự rất khác với những người mà hắn từng gặp. Không dịu dàng ôn nhu như Cúc Thất Thất, không mạnh mẽ quá độ như Vệ Lâm, không hoạt bát tinh nghịch như Liễu Hải Đường, nhưng nàng lại có chất riêng của nàng, sự phóng khoáng thoát tục trong từng cử chỉ, khi thì đoan trang hiền thục, lúc lại giống như sóng dữ không chịu thua ai. Quả là một nữ nhân khó nắm bắt.

Tối hôm đó Phương Giám Minh đưa nàng về, trên đường đi nàng có thuận miệng hỏi hắn: “Phương tiểu Hầu gia trong nhà chỉ có một mình chắc cô đơn lắm.”
Hắn cười khẽ, “Trong nhà còn có tiểu muội chưa gả đi, xem chừng cùng tuổi với cả Tô tiểu thư.”
Nghe đến đây Hải Thị có hơi ngạc nhiên, Phương Giám Minh làm sao lại từ đâu mọc ra một muội muội rồi?
Nàng liền hỏi kĩ hơn: “Không biết quý danh của tiểu thư là gì?”
“Tên nó chỉ có một chữ Lan, bọn ta thường gọi là Phương Lan. Hôm nào đó nhất định sẽ giới thiệu cho hai người gặp mặt.”
Hải Thị khẽ cười, vậy tức à còn dịp gặp lại hắn.
Bọn họ đi đến trước cửa Hội Tiên lầu, A Bích có lẽ vẫn đang đứng chờ ở đó. Nhìn thấy nàng cùng Phương Giám Minh sánh vai đi bên nhau từ xa, ánh mắt A Bích xẹt qua một tia lo lắng.
A Bích chạy đến trước mặt Phương Giám Minh, không nói hai lời trực tiếp kéo nàng đi:” Tiểu Hầu gia, Tướng phủ còn có việc, nô tì đưa tiểu thư đi trước. “
Hải Thị không hiểu gì bị A Bích kéo vào xe ngựa, chỉ kịp ngoái nhìn lại hắn lần cuối. Hắn vẫn đứng đó, dung mạo xuất thần, trên môi vẫn là nụ cười ấy. Hải Thị hạ màn bên cửa sổ xuống, ngồi trong xe khẽ mỉm cười. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của nàng, A Bích biết nàng đang có tâm sự.

“Tiểu thư, người với tiểu Hầu gia vừa nãy đi đâu vậy?”
“Không có gì.”
A Bích bắt đầu nhăn mặt, lo lắng nhìn nàng :”Tiểu thư, người dù gì cũng là thiên kim Tướng phủ, hơn nữa hai nhà Cúc và Phương đã có đính ước từ nhỏ, người gần gũi ngài ấy sẽ bị người ta dị nghị.”
Không thấy nàng nói gì, A Bích lại tiếp tục: “Tiểu thư, người vẫn nên giữ khoảng cách với ngài ấy thì tốt hơn.”

Hải Thị không đặt nặng chuyện này trong lòng, nàng nói: “Ta biết rồi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Hải Thị dù yêu thương Phương Giám Minh, nhưng giờ nàng vẫn đang ở trong thân xác của Tô Hải Châu, thậm chí còn là danh môn khuê tú. Nếu như dính dáng tới người có hôn sự như hắn, thì ít nhiều cũng sẽ bị người khác nói ra nói vào, nhà họ Cúc cũng là một nhà có tiếng trong thành, nàng cùng cô ta tranh nhau một người đàn ông, đến tai người ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Tướng phủ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!