Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Khi Tự Bảo đầy tháng, thời tiết đã nóng lên.
Phó gia đã mời rất nhiều người đến dự tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, tiệc rượu bày đến trăm bàn.
Hầu hết đều là người thân, họ hàng và bạn bè của Phó Thời Lễ còn Khương Từ chỉ mời mấy người bạn ngày thường có quan hệ thân thiết đến, trong giới giải trí chỉ có quan hệ lợi ích nên chỉ qua điện thoại chúc mừng một tiếng.
Mẹ cô cũng chỉ mời mấy vị tên tuổi lớn có quan hệ tốt, ngoài ra không còn ai khác.
Khương Từ ở trên giường ở cữ 30 ngày, đến rạng sáng cô cuối cùng cũng có thể xuống giường, cô ôm quần áo sạch sẽ chạy vào phòng vệ sinh, tiếng nước chảy vang lên, nghe thấy chính là cô đang tắm.
Phó Thời Lễ vẫn nằm trên giường, cơ thể thon dài mặc quần áo ngủ dài màu xanh đậm bị động tác của cô đánh thức, chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ là biểu cảm lười biếng, quay đầu nhìn về phía anh chàng nhỏ bé trong nôi.
Tự Bảo đã tỉnh, cũng nghe thấy tiếng động mẹ đang tắm rửa, đôi mắt nhỏ ngơ ngác nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Con cũng dậy à?” Phó Thời Lễ mở chăn bông, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn chằm chằm con trai mình.
Được một tháng tuổi, tiểu gia hoả đã được chăm sóc rất tốt, thân thể càng ngày càng trắng trẻo mềm mại, trông vô cùng đáng yêu, còn ê a chào hỏi mọi người.
Nhóc con mở miệng nhỏ phun bong bóng, nhìn ba mình cười ngây ngô, phát ra đơn âm mơ hồ không rõ: “Ê a……”
Phó Thời Lễ đã quen với việc nhìn thấy con trai mình, rất kiên nhẫn nói chuyện với con: “Uh, gọi mẹ.”
Tiểu gia hỏa: “Ê a……”
Phó Thời Lễ thong dong: “Mẹ.”
Tiếng nước trong phòng tắm dần ngừng lại, Khương Từ mặc một bộ quần áo mới sạch sẽ thoải mái từ bên trong đi ra, nhìn thấy Phó Thời Lễ mặc áo ngủ ngồi ở mép giường nói chuyện với con, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô bước đến nhìn, nhịn không được chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc, hỏi Phó Thời Lễ: “Anh đang nói gì với con trai ngốc vậy?” Đừng nhìn cậu nhóc mới được một tháng tuổi, nó đã bắt đầu biết khua tay khua chân còn mở miệng kêu, rất thích kêu ê ê a a khi gặp người khác.
Tối nào Phó Thời Lễ cũng rất kiên nhẫn nói chuyện với con trai.
Hai ba con, ba nói của ba, con nói của con.
Có thể nói chuyện đến một, hai tiếng.
“Thằng bé nói hôm nay mẹ con rất thơm.”
Phó Thời Lễ thay con trai phiên dịch, duỗi tay kéo người phụ nữ lại, tiếp tục nói xong nửa câu sau: “Để ba nó hôn hộ chút.”
Mắt thấy người đàn ông sắp sửa hôn cô, Khương Từ hơi né tránh, nói: “Đừng làm loạn, mau đi rửa mặt.”
Hôm nay là ngày con trai đầy tháng, đợi lát nữa khẳng định bà nội sẽ đến gọi cửa từ sớm để bế con đi, cô thúc giục Phó Thời Lễ vẫn đang ngồi bất động, lấy áo sơmi và bộ tây trang từ trong tủ ra cho anh.
Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên gọi tên cô: “Khương Từ.”
Người phụ nữ ôm một đống quần áo xoay người, vẻ mặt mờ mịt.
Trong thời gian ở cữ cô đã béo lên, cả ngày nằm trên giường không cần làm gì, ngay cả đứa nhỏ cũng được chị Nguyệt và hai bảo mẫu thay nhau bế, dáng người khôi phục không tồi, cũng có thêm thịt, khuôn mặt nhỏ mượt mà hơn không ít.
Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy đài màu đỏ nhạt, kiểu thắt eo, nhìn qua so với thời con gái có thêm vài phần thành thục.
Phó Thời Lễ cất bước đi tới gần, khớp xương bàn tay rõ ràng ôm lấy vai cô, nhìn chằm chằm biểu tình mờ mịt của cô, khi nói chuyện còn cố ý hạ giọng: “Bác sĩ nói qua ba tháng là được.”
Khương Từ chớp chớp mắt, không nhúc nhích hồi lâu, ngơ ngác nhìn thần sắc nghiêm túc trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.
“Vẫn còn hai tháng, sáu mươi ngày …” Phó Thời Lễ thấp giọng nói với cô: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Bầu không khí trong phòng bị hai ba câu nói của anh làm ngột ngạt đến mức thở không nổi, Khương Từ chậm chạm một lúc mới phản ứng kịp, hoá ra trong thời gian ở cữ anh luôn tính ngày?
Cô nói lắp tại chỗ, muốn chạy trốn nhưng lại bị người đàn ông ấn bả vai xuống, chỉ có thể căng da đầu nói: “Phó Thời Lễ anh nên làm một người ba tốt, không được nói lung tung trước mặt con trai.”
Môi mỏng Phó Thời Lễ cong lên, cười vô hại: “Anh nói cái gì?”
“Hai tháng sáu mươi ngày, anh đang nghĩ cái gì?” Khương Từ sinh con đau đến chết đi sống lại, mặc dù đã qua một tháng, nhưng cô không hề có ham muốn quan hệ với ann.
Hoàn toàn đã không giống thời kì cuối mang thai, nhìn thấy anh rất dễ dàng có cảm giác về mặt sinh lý.
Rất nhiều thời điểm cô nghĩ có thể mình sợ đau, cứ nghĩ đến làm chuyện này chẳng khác gì tạo ra đứa con tiếp theo, trong tiềm thức không dám nghĩ đến……
Cô cầm quần áo nhét hết vào ngực người đàn ông, đỏ mặt thúc giục anh đi tắm rửa.
Phó Thời Lễ thấy cô đánh lạc hướng, lần này không chỉ không ngoan ngoãn nghe lời mà còn đẩy cô vào vách tường, mượn thân hình cao lớn ép cô vào góc tường không có chỗ trốn, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai cô: “Anh nhịn đã bao lâu? Trong lòng em không biết sao?”
Lúc trước Khương Từ mang thai, bụng lớn.
Là một người đàn ông mạnh mẽ, Phó Thời Lễ chỉ có thể chạm, vuốt nhìn cô, không thể dùng vũ khí chiến đấu thực sự.
Bây giờ thật vất vả chịu đựng đợi cô sinh con và ở cữ xong, thái độ anh mạnh mẽ, ở phương diện này không có bất luận thay đổi gì.
Tư thế này cho Khương Từ cảm giác giống như lần đầu tiên ở trên xe.
Sau khi cô say rượu, cô thoáng thanh tỉnh lại muốn hối hận.
Người đàn ông từng bước ép sát, lại trước một bước kéo cô vào cung bậc chìm nổi của dục vọng.
Phó Thời Lễ cúi đầu, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nữ tính trên người cô, mới vừa tắm xong còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt, hô hấp anh đột nhiên trở nên nóng bỏng, không còn dáng vẻ ôn đạm như trước, môi mỏng hôn cô.
Khương Từ hơi trừng mắt, vừa định di chuyển lại bị ngón tay thon dài của anh bóp lấy vòng eo.
Vừa hết ở cữ còn chưa kịp tập thể dục giảm béo, khi bóp có cảm giác thịt lún xuống
Bàn tay của Phó Thời Lễ mạnh hơn, ngay cả sự quấn quít giữa môi và răng cũng dần gia tăng, anh truyền hơi thở mát lạnh của đàn ông vào miệng cô hết mức có thể, vừa hôn vừa trầm giọng nói: “Em sợ cái gì? Anh lớn quá khiến em không thể tiếp nhận sao?”
Khương Từ bị lời nói vô sỉ của anh chọc đến đỏ mặt, muốn mở miệng nói chuyện.
Nụ hôn của người đàn ông càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi dài hận không thể chui vào cổ họng mỏng manh của cô, nụ hôn nặng nề, áp lực như vậy khiến cô cảm thấy hít thở không thông, một lúc lâu sau, khuôn mặt cô đỏ bừng, như bị thiếu oxy.
Năm sáu phút?
Hay mười phút?
Khương Từ bị hôn đến mức không nhớ ra được, lưng bị áp chặt vào vách tường, còn ngây người nghe thấy tiếng khóc nỉ non của con, Phó Thời Lễ mới kết thúc nụ hôn này.
Cậu nhóc nằm lộn ngược trong nôi, ba mẹ vẫn luôn không để ý đến nó, muốn thu hút sự chú ý của người lớn, liền oa oa kêu.
Con đang khóc nhưng Phó Thời Lễ còn đang hôn lên má cô, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Em vẫn chưa trả lời anh?”
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ chứa ánh nước, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.
Ngày thường thấy anh thương con nhất sao lúc này quan tâm đến chuyện thân mật với vợ mà vứt con trai ra sau đầu, nó khóc cũng không để ý.
Cô nhẹ thở gấp, cũng không dễ dàng bình tĩnh lại, nói: “Kỹ thuật anh không tốt, em có chút sợ.”
Lời này, cố ý đi trả thù anh cương hôn lúc nãy .
Khương Từ không nghĩ Phó Thời Lễ sẽ tin, kết quả, lại thấy anh nhăn mày lại, nghiêm túc suy nghĩ mấy phần, sau đó buông cô ra, thần sắc thong dong bình tĩnh có chút tan vỡ, còn trấn định tự nhiên nói: “Anh đã biết.”
‘Đã biết’.
2 chữ này có nghĩa gì?
Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ mờ mịt, trước khi cô có thể load kịp Phó Thời Lễ đã xoay người đi đến dỗ dành cậu con trai đang cáu kỉnh của mình.
Buổi sáng ở khách sạn sang trọng, Khương Từ chỉ cần cho con ăn no, sau đó giao cho Đường Yến Lan bế đi cho người thân và bạn bè Phó gia nhìn.
Cô nhàn rỗi đứng một bên nhìn, nhìn thấy cậu nhóc không sợ nơi đông người, đôi mắt vẫn luôn mở tròn xoe, tò mò nhìn những người lớn đang mỉm cười với mình.
Bạn nhỏ Tự Bảo nhìn lại cảm thấy không quen biết, chúng ta không thân.
Sau đó nhìn đến người tiếp theo.
Một lần nữa lại không quen biết, chúng ta không thân.
Cậu nhóc đã nhìn thấy rất nhiều người trong bữa tiệc đầy tháng của mình, khi cậu nhìn thấy chị gái, dì xinh đẹp cái miệng nhỏ không răng cười toe toét, khi nhìn thấy một người chú đẹp hơn mình, biểu tình không thèm để ý.
Quý Hàn Phong tại trường hợp quan trọng như này cũng tới, anh mặc một bộ tây trang màu xanh biển hàng hiệu, thân hình cao lớn đĩnh bạt, cũng
không cố tình khoe ra khí chất của mình, cứ hiên ngang xuất hiện như vậy, nháy mắt hấp dẫn không ít những cô gái chưa lập gia đình ở đây.
Anh tặng cậu nhóc một bao lì xì lớn, tỏ vẻ dễ thương, khôi hài lại bị cậu làm mặt lạnh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ cười nhạt: “Cùng một dạng với ba cháu.”
Khương Từ và Quý Hàn Phong cũng không thân thiết, kể từ khi gặp nhau trên du thuyền đến giờ cũng đã gần một năm.
Cô cúi đầu cười dịu dàng nói với cậu nhóc: “Cảm ơn chú Quý đi.”
Bạn nhỏ Tự Bảo vừa sinh ra đã có gia tài bạc tỷ, chướng mắt chút bao lì xì nhỏ này.
Đôi mắt nhỏ cũng không thèm liếc nhìn, lôi kéo cũng không được, ngoại trừ ba cậu thì cậu không hoan nghênh người đàn ông lớn lên đẹp tham dự tiệc đầy tháng của mình.
Quý Hàn Phong một tay đút túi quần tây, tầm mắt liếc xung quanh một vòng.
Cuối cùng anh cũng ổn định đứng cạnh Khương Từ, mở miệng hỏi: “Đường Hàm Hàm nha đầu điên kia đâu?”
“Vẫn chưa đến.” Khương Từ cười nhẹ.
Cô cũng nóng lòng muốn gặp Đường Hàm Hàm.
Sau khi doanh thu phòng vé của bộ phim bùng nổ, Đường Hàm Hàm đã bị dư luận trên mạng chú ý một thời gian, sau khi cô và Phó Thời Lễ bàn bạn, Phó Thời Lễ đã đưa Đường Hàm Hàm ra nước ngoài nghỉ dưỡng hơn nửa tháng, rời khỏi nơi thị phi này.
Bây giờ con đã đầy tháng, Đường Hàm Hàm ngồi máy bay gấp gáp trở về thành phố S.
Khương Từ vừa nói xong với Quý Hàn Phong, thấy đứa nhỏ có chút buồn ngủ nên đưa nó về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng bị gõ một hồi, cô nhìn cậu nhóc đang nhắm mắt ngủ, đắp một cái chăn mỏng cho cậu rồi đi ra mở cửa.
Vừa mở ra đã thấy một cô gái xinh xắn đứng ngoài cửa.
Đường Hàm Hàm đẩy cửa tiến vào, đôi mắt to đầy mong đợi liếc vào trong phòng nghỉ, nhìn Khương Từ ha ha cười: “Chị dâu, cháu trai nhỏ của em đâu?”
Một tháng không gặp, Đường Hàm Hàm đi nghỉ ở nước ngoài da đã hơi đen đi chút, còn cắt đi mái tóc đen nhánh dài ngang vai ngắn đến mang tai, khuôn mặt thanh tú giờ đã tinh xảo hơn rất nhiều, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, thay đổi bề ngoài nhưng tính tình vẫn như cũ.
Khương Từ thấy cô cũng cười, nhỏ giọng nói: “Mới vừa ngủ.” “Ồ ồ.” Đường Hàm Hàm im lặng, sợ gây ra tiếng động.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, chắp tay sau lưng, nghiêm túc nhìn cậu nhóc rồi nói với Khương Từ: “Lớn lên giống anh họ nha.”
Khuôn mặt cậu nhóc mũm mĩm nhìn không ra cái gì nhưng lại có đôi lông mày dày, theo thời gian ngũ quan, cái mũi và cả cái miệng nhỏ đều khắc ra cùng một khuôn với Phó Thời Lễ, càng nuôi càng giống ba.
Đối với Khương Từ mà nói, giống ai cũng không sao cả.
Rốt cuộc giá trị nhan sắc của chồng cô cao, điểm này nhất định phải di truyền đến thế hệ sau mới không đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất giá trị nhan sắc và địa vị của mẹ mình trong giới giải trí.
Đường Hàm Hàm ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn đứa nhỏ thật lâu, sau đó sờ tay nhỏ và khuôn mặt nhỏ của nó, cũng không có gì vui vẻ.
Khương Từ rót một ly nước cho cô uống, hỏi: “Đi nghỉ cảm xúc thế nào?” “Ngô, anh họ chi tiền, tất nhiên rất tuyệt a.” Đường Hàm Hàm ngoài mặt không nhìn ra bất kì khác thường nào, cô cắt tóc trước khi xuất ngoại bởi vì tâm lý không kịp đề phòng đã gặp loại bạo lực vô hình này, cuộc sống sinh hoạt từ nhỏ đến lớn ở trường đều bị đào ra, còn có người mặc danh hất bát nước bẩn nói cô quan hệ bất chính với phú nhị đại, cả ngày mục tin nhắn đều là tin nhắn chửi rủa, ngôn ngữ ác độc đến mức nói cô là người mới đã đánh bật nữ diễn viên chuyên nghiệp trong giới để giành vai.
Cô không thể ra ngoài, ở nhà cả ngày rất dễ bị trầm cảm.
Cô bắt đầu điên cuồng cắt tóc, sau đó chỉ muốn cạo trọc đầu, có loại suy nghĩ suy đồi như vậy không thể vãn hồi, nếu không bị ngăn chặn chỉ sợ cô có thể không cắt tóc đến tai mà cạo sạch.
Xuất ngoại giải sầu hơn nửa tháng, Đường Hàm Hàm cầm thẻ đen của anh họ cho, mở mắt ra việc đầu tiên mỗi ngày làm chính là tiêu tiền.
Không cần suy nghĩ đến bất cứ điều gì, có thể bỏ tiền ra để tìm một người làm cô vui, hoặc tìm một người trò chuyện với cô.
Những suy nghĩ trầm cảm dần chậm rãi rời đi trong đầu cô nhưng đại tiểu thư được nuôi dưỡng, chăm sóc đến không sợ trời không sợ đất trước đây đã biến mất, cô đã dần hình thành ý thức bảo vệ bản thân, có thêm một nhận thứ mới hoàn toàn với xã hội.
Thời điểm Khương Từ ở cữ, vì chuyện trên mạng cô còn đặc biệt gọi điện cho mẹ Đường Hàm Hàm để xin lỗi.
Mẹ Đường, cũng chính là dì hai (nhẽ ra mẹ chồng Sầm Tiểu Mạn nên gọi là thím nhm mình lỡ để dì hai nên vẫn để giờ thêm 1 dì hai nữa mong mn thông cảm ) của Phó Thời Lễ sau khi nghe xong, rất lý lẽ nói với cô: “Hàm Hàm nhà chúng tôi là một bảo bối, ngày thường người trong nhà đặt con bé trong lòng bàn tay nuông chiều.
Con bé lớn lên không chỉ cần ba mẹ như chúng tôi dạy dỗ mà còn cần tự mình trải qua khó khăn mới có thể thực sự trưởng thành.
Cháu cũng đừng tự trách, chỉ cần con gái dì có thể vững vàng trải qua lần bạo lực mạng này, nhìn từ một góc độ khác lại là chuyện tốt.”
Mặc kệ người trong nhà có đang trấn an Khương Từ đang ở cữ hay không nhưng lời nói thực sự chân thật.
Khương Từ đều sẽ giải thích cho Đường Hàm Hàm, cô nhẹ giọng nói: “Triển Tín Giai có liên lạc với em chưa? Chị đã thương lượng với cậu ấy, chờ ở cữ xong, sẽ mở một cuộc họp báo.”
“Triển đạo là người bận rộn, em mới không dám làm phiền anh ấy.” Đường Hàm Hàm cười, lại không biết bản thân đổi lại xưng hô.
Cô nắm lấy cánh tay của Khương Từ làm nũng như trước: “Chị dâu, blog chính thức đã làm rõ mọi chuyện một lần trên Wieibo, không phải những người hâm mộ của Trần Bội Bội đều không tin sao còn nói các chị đang bảo vệ em, cuộc họp báo vì thế cũng dừng lại, chuyện cũng đã qua, chúng ta đừng khuấy động nó nữa.”
Khương Từ lắc đầu: “Dù đã qua nhưng vẫn cần.”
Đường Hàm Hàm chớp đôi mắt đen nhánh, tựa hồ do dự một lúc, mới chậm rãi tiến ghé vào tai cô nói: “Chị dâu, em nói cho chị biết.”
Khương Từ nghe, thấy cô gái nhỏ thần thần bí bí nói: “Em đang định chờ chuyện này qua đi sẽ tìm người dùng bao tải trùm đánh Trần Bội Bội một trận.”
” … “
“Bây giờ đi đánh Trần Bội Bội, người sáng suốt đều nhìn ra chuyện này là do em làm.”
Cô gái nhỏ cũng bất chấp, không cam lòng để lan truyền tin đồn bôi nhọ danh tiếng của cô
Đường Hàm Hàm sau khi nói xong, có chút ủy khuất nhìn Khương Từ đáng thương: “Em mặc kệ, em phải đánh cô ta một trận mới có thể nguôi giận.”.