Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
“Triển Tín Giai dám để em tham gia hoạt động tuyên truyền, anh cũng nên tìm anh ta nói chuyện hai ba ngày đã mang vợ anh ra ngoài làm việc.” Khương Từ nói được một nửa liền thấy lông mày của Phó Thời Lễ trở nên nghiêm nghị, mở miệng trực tiếp cự tuyệt.
“…”
Đôi tay trắng nõn của leo lên vai anh, bụng to không tiện tới gần, liền kéo anh lại, khóe môi nở nụ cười: “Phó Thời Lễ, anh gấp cái gì, em có nói muốn ra ngoài tuyên truyền sao?”
Phó Thời Lễ nheo mắt nhìn cô.
“Ý em là tháng sau phim sẽ ra mắt, trước khi sinh, anh có muốn đi xem buổi chiếu ra mắt không?” Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ có chờ mong, rất háo hức muốn tìm một người có thể cùng cô chia sẻ cảm giác thành tựu này.
Người này, đã không còn là mẹ ruột của cô nữa mà là người chồng cùng chung chăn gối.
“Khi nào?”
“Ngày hai mươi ba cuối tháng.” Khương Từ nghe xong, khóe môi cong lên: “Em tính, xem xong phim mới đến ngày dự sinh.”
Nếu là phim hành động hay hài kịch, Khương Từ mang bụng to sắp sinh, không thích hợp đi xem phim.
Mà bộ phim này, bầu không khí sẽ an tĩnh hơn chút.
Cô dụi dụi gò má mềm mại vào cằm anh, làm nũng: “Đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời em, còn quan trọng hơn cả việc sinh con nữa, Phó Thời Lễ … anh không thể bồi em sinh con mà không bồi em đi xem buổi chiếu đầu.”
Phó Thời Lễ cúi đầu, môi mỏng vừa lúc in lên môi cô, nhẹ hôn.
Khi ý thức cô đang ngơ ngác, bên tai đã nghe thấy giọng của người đàn ông truyền đến: “Xem xong, em ở cữ cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài.”
*
Sáng sớm hôm sau.
Bây giờ là 8:50, bên ngoài ánh nắng chói chang.
Khương Từ dậy sớm.
Sau khi ăn sáng với Phó Thời Lễ, cô cùng anh đến bệnh viện khám thai.
Đã hẹn trước với bác sĩ, không cần phải xếp hàng lấy số.
Khương Từ nằm trên bàn, duỗi tay vén áo len lên, lộ ra bụng tròn trịa, bác sĩ di chuyển máy siêu âm trên đó rồi cười nói với Phó Thời Lễ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình hiển thị: “Em bé phát triển rất khoẻ mạnh, cậu sắp làm ba có gì muốn hỏi không?”
Dưới tình huống này hầu như ai cũng hỏi giới tính đứa nhỏ.
Bác sĩ cũng cố ý nói, kết quả Phó Thời Lễ cau mày nhìn chằm chằm hình ảnh biểu thị, hỏi: “Vợ tôi sắp sinh, đứa nhỏ lớn quá liệu có khó sinh không?”
Bác sĩ sửng sốt nói: “Chiều cao của thai nhi hiện tại khoảng 40cm, kích thước này có thể thuận lợi sinh.”
Ngoài việc hỏi điều này, Phó Thời Lễ còn hỏi phụ nữ mang thai dễ sinh hay khó sinh.
Về giới tính thai nhi, một chứ cũng không nhắc đến.
Bác sĩ kiên nhẫn trả lời lại kiểm tra khung xương chậu cho bà mẹ sắp sinh.
Các cuộc kiểm tra trong thời kì cuối tương đối phức tạp hơn, nhưng khuôn
mặt Phó Thời Lễ không hề tỏ ra khó chịu, chỉ cần có chỗ không hiểu anh đều tìm bác sĩ hỏi rõ.
Phụ nữ sinh con là một lần đi qua quỷ môn quan.
Phó Thời Lễ hỏi rất nhiều thứ khiến bác sĩ ngầm nhổ nước bọt nói riêng với Khương Từ: “Ông xã cô, cái gì cũng phải hỏi.”
Khương Từ từ giường ngồi dậy, cúi đầu sửa sang áo len, đôi mắt cong cong, cũng không nói gì.
Khám Thai xong, Phó Thời Lễ đưa cô trở về.
Trên đường đi, Khương Từ lười biếng dựa lưng vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay nghịch vải áo len mềm mại, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe: “Vừa rồi lúc khám thai, em còn tưởng anh sẽ hỏi bác sĩ giới tính của con.”
Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm vô lăng, lái xe rất ổn định, vợ anh lớn bụng ngồi trên xe, anh phá lệ cẩn thận, nhường xe phía sau, cho nên đi chậm gấp đôi ngày thường, thần sắc thong dong nói: “Hỏi hay không hỏi đều giống nhau.”
“Anh không tò mò sao?” Khương Từ nhìn anh bình tĩnh.
Phó Thời Lễ vẫn bình tĩnh như cũ: “Coi như tháng sau cho bản thân một bất ngờ.”
“…”
Nửa giờ sau, Phó Thời Lễ lái xe đến bãi đỗ xe của công ty, cởi dây an toàn, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Buổi chiều em ở văn phòng anh đợi anh một chút, buổi tối cùng nhau trở về.”
Khương Từ còn chưa đến công ty anh lần nào, hôn sự cũng chưa công bố chính thức ra ngoài, nghĩ thầm nhân viên trong công ty của Phó Thời Lễ có lẽ không biết đến sự tồn tại của vị nữ chủ nhân, đầu ngón tay cô nắm chặt dây an toàn, có vài phần do dự: “Có thể không quấy rầy đến công việc của anh không?”
Phó Thời Lễ xuống xe, cũng đỡ cô xuống: “Nhìn thấy em anh mới yên tâm.”
Khương Từ sắp sinh, anh không yên tâm để cô ở nhà.
Thời gian này mọi người đều ở văn phòng làm việc, thang máy cũng không đông, Khương Từ theo anh đi lên tầng văn phòng của người đàn ông, ánh mắt nhìn đến những nữ nhân viên mặc đồ công sở bận rộn so với bản thân một thân thai phụ tương phản hoàn toàn.
“Phó tổng.” Một người đàn ông mặc tây trang bước đến, anh đã sớm biết thân phận của Khương Từ, cũng không bất ngờ gì, cung kính nói: “Năm phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu.”
“Cậu đưa vợ tôi đến văn phòng.” Phó Thời Lễ trực tiếp làm rõ thân phận của Khương Từ, không làm cô vác bụng to đứng đây xấu hổ.
Thư ký liếc mắt nhìn, thuận miệng nói: “Vâng.”
Vợ của ông chủ khẳng định phải tiếp đãi cẩn thận, Phó Thời Lễ xoay người vào phòng họp, thư ký lập tức đưa Khương Từ đến phòng chủ tịch nghỉ ngơi.
Khu vực văn phòng, nhiều nhân viên đã sôi nổi chú ý.
Mặc dù có tin đồn Phó tổng đã kết hôn với một người phụ nữ bí ẩn, nhưng chưa ai nhìn thấy chính chủ.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở công ty, mọi ngươi không khỏi cảm thấy tò mò.
Khương Từ dưới vô số ánh mắt được đưa đến văn phòng.
Phòng làm việc của Phó Thời Lễ có cửa sổ sát đất bằng kính sáng ngời, ánh sáng tầm nhìn rất tốt, cô đỡ eo đi đến ghế sô pha sang trọng ngồi xuống, thư ký rót một cốc nước nóng bước đến: “Phu nhân muốn ăn gì không?“
Chưa đến bữa nhưng thai phụ lại đói nhanh.
Khương Từ lắc đầu, chỉ nói với thư ký muốn một cái chăn che đầu gối mình.
Cô không nói nhiều lắm, lấy điện thoại ra xem cuộc trò chuyện của đoàn phim trong WeChat.
Phim sắp ra mắt, lịch tuyên truyền của Triển Tín Giai cũng theo đúng tiến độ, ngoài độ nổi tiếng về lưu lượng của Sơ Chi Nhiên còn dùng cô tích cực lăng xê thu hút sự chú ý của khán giả.
Cô nhìn thấy những bức ảnh của bìa quảng cáo, nói chuyện riêng với Triển Tín Giai: “Cậu không để hình Hàm Hàm à?”
Triển Tín Giai đưa ra một lý do hoàn hảo: “Nữ chính vẫn chưa được công bố, Sơ Chi Nhiên có giao tình không tồi với hai nữ minh tinh sẽ cho chúng ta cọ nhiệt, trước để mọi người đoán xem là ai diễn, chờ đến khi phim ra mắt lại để Đường Hàm Hàm lên sân khán chào khán giả.”
Khương Từ cũng thấy một đám cao thủ đứng ra quảng bá, mới có thể hỏi cái này.
Cô ở nhà an thai, không đến tham gia tuyên truyền phim, tự nhiên sẽ không quản nhiều.
“Ngày công chiếu đấu tiên, tôi đã đặt lịch chiếu, mời mọi người trong đoàn đến xem, cậu có đến không?” Triển Tín Giai nghĩ cô chưa sinh, thời khắc quan trọng như vậy nên vẫn hỏi một chút.
Khương Từ cong môi, mỉm cười: “Ngày công chiếu tôi sẽ sắp xếp.”
Triển Tín Giai nói chuyện tuyên truyền xong, sau khi cô và anh nói chuyện Wechat liền vào Weibo chia sẻ blog chính thức của đoàn làm phim, không giấu diếm chuyện cô làm phó đạo diễn.
Sau đó, liền thấy một fans rất nghiêm túc nhắn hỏi cô: “Khương Từ cô bây giờ muốn đi đường vòng cứu quốc sao?”
Phim mình quay nằm liệt giữa đường, bây giờ lại hợp tác với bạn học làm một bộ phim.
Điều này khiến người hâm mộ thích thú, còn có một số người cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của Sơ Chi Nhiên, bao gồm cả việc sợ vì bộ phim của Khương Từ anh đóng sẽ bị bôi đen.
Diễn viên chính của hai bộ phim trước đều có kết cục không tốt đẹp, người hâm mộ lo lắng là chuyện bình thường, Khương Từ không nói cho mọi người biết sự thật, cô giữ tâm trạng bình tĩnh kiểm tra Weibo, mà ngoài cửa đã gõ cửa hai lần, một người mặc váy công sở chuyên nghiệp, dáng người cao gầy, thoạt nhìn 26, 27 tuổi bước vào.
Khương Từ ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
Người phụ nữ tốt bụng này tự xưng là thư ký, họ Mạnh, mỉm cười, nhỏ giọng hỏi cô trưa muốn ăn gì.
Công ty có nhà ăn nhưng Khương Từ bụng to không dễ chen chúc với nhân viên, nghe thấy thư ký Mạnh nói: “Gần công ty có mấy nhà hàng không tồi, ngày thường Phó tổng đều ăn ở đó, phu nhân muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ kêu người đến nhà hàng lấy.”
Khương Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy gọi món Phó Thời Lễ thường ăn, gọi thêm một chén cơm là được.”
Gần đây cô càng ngày càng ăn ít món đi nhưng lại ăn nhiều cơm hơn.
“Vâng.” Thư ký Mạnh được phân phó liền đi ra.
Cô nhìn cái bụng lớn của Khương Từ, còn giữ ý đóng kỹ cửa.
Bên ngoài, vài đồng nghiệp nữ đã ghé vào, nhỏ giọng hỏi: “Người bên trong, có phải là Khương Từ không?”
Thư ký Mạnh nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt rồi gật đầu.
“Trời ơi, bảo sao lại quen mắt, Khương Từ từ khi nào cùng Phó tổng của chúng ta ở bên nhau? Hình như phim mới của cô ấy tháng sau chiếu.”
Không ít nữ nhân viên trong công ty ngồi ăn dưa hóng tin tức của Khương từ trên mạng, chuyện này làm ai cũng sửng sốt, không ai nghĩ đến người phụ nữ này sẽ thay đổi, trở thành vợ ông chủ bọn họ.
Thư ký Mạnh mỉm cười nhắc nhở: “Các cô nhanh chóng xóa tin nhắn bàn tán về Khương Từ trên Weibo đi, cẩn thận ngày nào đó Phó tổng tra được.” Cô không khiếp sợ giống các đồng nghiệp, dùng suy nghĩ bình tĩnh tiếp đãi vợ Phó tổng.
Mặc kệ Khương Từ làm phim có như thế nào nhưng thân phận sẽ không thay đổi, dùng nhân mạch trong nhà có thể kết giao với con nhà giàu như Phó tổng là chuyện bình thường.
Thư ký Mạnh đứng đó một lúc, dưới lớp váy bó sát hông, một đôi chân thon dài trắng nõn, bước lên đôi giày cao gót mũi nhọn chậm rãi rời đi.
Tin tức lan truyền rất nhanh, chuyện Khương Từ đến công ty, không đến giờ cơm tất cả mọi người đều biết.
Cô tránh trong phòng làm việc không ra ngoài, ngoại trừ mấy thư ký của Phó Thời Lễ có thể vào tiếp xúc, những người khác dù có tò mò đến mấy
cũng chỉ có thể đợi bên ngoài.
*
Khoảng 12 giờ trưa, Phó Thời Lễ trở lại văn phòng sau cuộc họp.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy trên bàn cà phê có mấy hộp đồ ăn, người phụ nữ với cái bụng lớn đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại.
Trong lời nói, nghe có vẻ nghiêm túc: “Triển đạo, cậu nói cọ nhiệt chính là cọ cô ấy?”
Khuôn mặt tinh xảo của Khương Từ phản chiếu qua ô cửa kính sạch sẽ, vẻ mặt hiện rõ, cau mày nói: “Sợ đến cuối cùng không phải cậu cọ nhiệt người ta mà chính cậu bị cọ chết.”.