Lọc Truyện

Cô Ấy Là Để Sủng! ( Phần 3 )

Cô ngồi thẩn thờ dưới sàn nhà, thôi xong rồi...coi như đời cô đi toang luôn rồi.

" Dì, dì đứng dậy lại ghế ngồi đi." Dạ Tâm đưa tay kéo Doãn Chy đứng dậy, đỡ lấy cô đến ghế ngồi.

" Ba đã sang nhà bà nội rồi, nên dì đừng lo." Dạ Tâm mỉm cười bảo, sau đó đi đến bếp bưng một đĩa thức ăn ra.

" Đây là đồ ăn sáng nấu cho dì." Thằng bé đặt xuống, nhìn cô cười tủm tỉm.

Bạch Doãn Chy cứng đờ người lần nữa, trời ạ, không những ngủ quên, để ông chủ tự nấu bữa sáng...

Còn tự tay nấu cho người làm như cô ăn.

Có chết cô cũng không tin nỗi chuyện này được mà.

" Dì, dì ăn đi." Dạ Tâm ngồi đối diện cô, đầy quan tâm hỏi.

" Dì ăn...được sao?."

" Dì yên tâm, đồ ăn của con trước kia đều là do ba nấu cả." Dạ Tâm đáp.

" Không, ý dì không phải vậy..."

" Dì...có phải sắp bị đuổi việc không?." Bạch Doãn Chy nhìn Dạ Tâm.

Nhà này anh đứng đầu thì Dạ Tâm đứng nhì, hỏi thằng bé, có gì thì cũng chuẩn bị tâm lí trước được.

" Không có, con đã quyết định sẽ giữ dì lại mà." Dạ Tâm đầy ngây ngô bảo.

...

Nhà chính Dạ gia.

Dạ Phong Lệ đứng nhìn mẹ mình, mới sáng mẹ anh đã gọi anh trở về đây. Giọng điệu trong điện thoại có vẻ không vui gì mấy.

" Mẹ gọi con về có chuyện gì?." Dạ Phong Lệ nhìn bà hỏi.

Dạ phu nhân đứng dậy, tiến tới chỗ anh.

Chát

Một cái bạt tay vào thẳng mặt anh, Dạ Phong Lệ bất ngờ, anh nhìn mẹ mình.

" Mày đã dạy con mày thành cái gì rồi?." Dạ phu nhân quát vào mặt anh.

Cái trò vặt vẽo gây ra trước nay bà đều nhắm mắt làm ngơ bỏ qua. Nhưng chuyện hôm qua hại chút nữa một cô gái vô tội xém bỏ mạng, cuối cùng đứa con trai này dạy cháu bà kiểu gì? Làm người hay làm ác nhân?

" Mẹ..."

" Tao nói cho mày biết, trước kia tao đều nhắm mắt bỏ qua không hỏi chuyện hai đứa, nhưng hôm qua nếu tao không phát hiện kịp, cô gái đó mất mạng rồi đó." Dạ phu nhân nói lớn, người làm trong nhà căng thẳng theo đến không dám thở mạnh.

" Mẹ...cô ta chỉ là giúp việc, việc gì mẹ phải phản ứng mạnh như vậy?." Dạ Phong Lệ anh đáp lại.

Khi không vì một cô giúp việc đánh anh chứ?

Trước nay anh và Dạ Tâm bày đủ trò để đuổi giúp việc bà phái đến có làm sao?

" Là trước kia tao quá nuông chiều hai đứa, xem ra...càng ngày khiến Tiểu Tâm thành đứa trẻ hư rồi."

" Mày nên xem lại cách dạy con của mình đi. Dạy con kiểu đó? Mày xứng làm ba nó không?."

Dạ Phong Lệ nắm chặt tay thành đấm, anh lên tiếng:" Mẹ...Tiểu Tâm là con của con."

" Chẳng phải trước kia...mẹ đâu thừa nhận nó là cháu của mẹ?."

" Không phải vì..."

" Đủ rồi, đừng nói nữa thiếu gia." Quản gia lên tiếng.

Dạ Phong Lệ nhìn ông, bật cười lớn.

" Mẹ, Tiểu Tâm có thành đứa trẻ hư...mẹ làm bà nội nó cũng không còn quyền để dạy nó nữa rồi."

...

Bạch Doãn Chy loay hoay với cái máy hút bụi, cô vật vã lắm mới làm xong việc dọn dẹp của mình mặc cho Dạ Tâm ngăn cản.

" Dì...ba bảo dì không cần làm việc cho đến khi vết thương khỏi mà." Dạ Tâm ngồi ở sofa nhìn cô bảo.

" Không được. Đây là công việc của dì, có gì cũng phải hoàn thành đã." Cô mỉm cười bảo.

Đứa nhỏ này bỗng ngoan đến lạ, lại còn rất thích bám theo sau cô, không biết là yêu thích thật lòng hay là đang diễn. Nhưng dù sao...như vậy cũng rất vui rồi.

" Dì..."

Dạ Tâm nhìn cô, ánh mắt có chút kì lạ, dường như đang rơi vào trầm tư.

" Cô dám không nghe lệnh của tôi?." Dạ Phong Lệ đâu ra đi vào, nhìn cô đang đứng dựa tường ở đó.

Thấy anh, cô vội đứng thẳng lên.

" Ông...ông chủ..." Cô lấp bấp.

Anh đi đến, đưa cho cô một túi đồ.

" Cho cô." Dạ Phong Lệ bảo.

Cô đưa tay nhận lấy, nhìn anh, anh nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng lên phòng.

Dạ Tâm liền tò mò, chạy đến chỗ Doãn Chy.

" Cái gì vậy dì?." Thằng bé ngẩn đầu nhìn cô hỏi.

" Dì...dì không biết."

Cô mở túi đồ anh đưa ra, bên trong là thuốc và băng gạc, cũng ghi rõ từng chỗ là thuốc gì.

Cho...cho cô sao?

" Thuốc sao?." Dạ Tâm cầm lấy túi đồ của cô, ba mua nhiều thuốc như vậy làm gì?

" Ha...ha.."

Bạch Doãn Chy gượng cười.

Cô chẳng biết biểu cảm ra sao nữa. Cứ cảm thấy, hai cha con này có chí trong tương lai...

Chí bán bánh tráng nướng mà!

...

Dạ Phong Lệ ngồi trên phòng, anh im lặng nhìn điếu thuốc trên tay.

" Ba, ba đã bỏ hút thuốc rồi mà." Dạ Tâm đẩy cửa đi vào, nghe mùi thuốc lá liền lên tiếng.

Thấy thằng bé, anh liền dập điếu thuốc.

" Con vào đây sao không gõ cửa?." Anh hỏi.

" Ba, có phải có chuyện gì không?." Dạ Tâm bỏ qua cả câu hỏi của anh vừa nãy, lên tiếng hỏi thẳng.

" Ý con là sao?."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!