Hạnh phúc.
“Mạc Phi Nhi, dạy đi em.
Trời sáng rồi…”
Mạc Phi Nhi uể oải lăn trên giường, cô khó chịu đưa tay kéo chăn chùm kín mặt.
Nhật Thiên bật cười nhìn bộ dạng thèm ngủ của cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén chăn cô lên.
“Dậy thôi, tiểu bảo cũng đói rồi…”
Nắng sớm chan hòa khắp căn phòng, từng tia nắng nhảy nhót trên mi mắt Mạc Phi Nhi.
Cô khó chịu mở mắt.
Trên đời này cô ghét nhất hai loại người.
Một là ăn mất đồ của cô.
Hai là khi cô ngủ mà ép cô dậy.
Mạc Phi Nhi còn đang bực bội đưa mắt lườm người đàn ông bên cạnh.
Anh và cô cũng chính thức sống chung được một tuần rồi.
Sống với anh một thời gian, Mạc Phi Nhi nhận ra Hàn Tuấn Thiên cũng rất giỏi làm bố.
Những việc nhỏ nhặt nhất anh cũng để ý tới.
Anh bắt cô phải dậy sớm, ăn uống cho đúng bữa, cũng bắt cô phải tập thể dục thường xuyên.
Hàn Tuấn Thiên cũng là người rất có nguyên tắc.
Anh không cho cô ngủ dậy quá muộn mà không ăn sáng đúng giờ, cũng không cho cô thức quá khuya, không được dùng nhiều máy tính, không được cái gì cũng ăn phải xem có đảm bảo vệ sinh dinh dưỡng hay không?...!và rất nhiều vấn đề nữa Mạc Phi Nhi không thể nhớ nổi.
Anh cũng rất kiên trì cùng cô tập thói quen tốt cho mình.
Trước kia, nếu chỉ có một mình, Mạc Phi Nhi luôn cho rằng những thói quen của mình là tốt lắm rồi.
Đến khi sống chung với anh, cô mới thấy mấy thói quen của mình rất phản khoa học, cũng rất tùy hứng.
Cô cũng dần quen sự xuất hiện thường xuyên của anh trong cuộc sống của mình.
Một gia đình nhỏ mà ấm cúng.
Sáng, anh sẽ gọi cô dậy, anh chuẩn bị bữa sáng cho cô sau đó mới đi làm.
Trưa thì anh sẽ gọi đồ ăn giúp cô.
Tối thì cô nấu ăn anh rửa bát.
Cứ như vậy, cuộc sống hôn nhân của Mạc Phi Nhi bình dị trôi qua.
Cũng nhiều lần cô định hỏi anh về Bạch Uyển Nhi.
Quả thực cô cũng rất tò mò, xem ra anh đã chấp nhận hai mẹ con cô rồi nhưng còn người con gái anh yêu.
Mạc Phi Nhi nhiều lần nhớ lại bộ dạng của Bạch Uyển Nhi trong lần gặp ở quán ăn.
Nhớ lại bộ dạng của cô ta khi ấy, cũng nhớ tới vở kịch của cô ta.
Chính vì rất hiểu rõ những thủ đoạn của Bạch Uyển Nhi nên cô càng không hiểu.
Đáng lẽ cô ta ngàn vạn lần sẽ không buông tay chứ.
Nhưng, cô không dám hỏi anh, cũng không dám nghe đáp án.
Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc này cho cô được tận hưởng một chút thôi, cho cô tạm quên đi một số việc được không?
“Mạc Phi Nhi, tập trung ăn uống đi” Hàn Tuấn Thiên nghiêm mặt nhắc nhở cô.
“Yes, sir.” Mạc Phi Nhi đưa tay lên trán, vui vẻ đáp lời anh.
Vết thương cũng đỡ sưng hơn nên khuôn mặt Mạc Phi Nhi quay lại vẻ đáng yêu vốn có.
Hàn Tuấn Thiên dần có thói quen ngắm nhìn cô mỗi sáng, nhìn cô ăn, nhìn cô ngủ, nhìn cô cười, nhìn cô nũng nịu đòi ngủ tiếp,… Tất cả, dần dần trở thành những hình ảnh tươi đẹp nhất trong lòng anh.
Anh cũng phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều, cũng nhận ra khoảng thời gian qua cô đã phải vất vả thế nào.
Tự mình mua đồ cho con, tự mình đi khám thai cũng tự mình lo từng bữa cơm giấc ngủ.
Càng nghĩ về khoảng thời gian đơn độc trước kia của cô, anh càng muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô và tiểu bảo.
Thậm chí anh còn không nhận các cuộc gọi từ Bạch Uyển Nhi, hủy bỏ các buổi gặp mặt buổi tối mục đích cũng để bù lại những thiếu sót trước kia của mình.
Mạc Phi Nhi cầm tập tài liệu đưa cho Hàn Tuấn Thiên rồi tiễn anh ra cửa.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, dặn dò cô mấy câu rồi mới đi.
Mạc Phi Nhi tận hưởng mùi hương cùng hơi ấm của anh còn vương trên tóc mình.
Càng nhiều thời gian tiếp xúc với anh, cô càng nhận ra mình yêu anh nhiều hơn.
Anh lạnh lùng, anh khó chịu, anh trầm mặc, anh cáu giận và anh dịu dàng.
Tất cả những sắc thái tình cảm đó có lẽ chỉ mình cô được nhìn thấy, nghĩ vậy cô lại cảm thấy vui vẻ.
Bao nhiêu nỗi đau, nỗi buồn trong quá khứ cô chấp nhận để nó trôi đi, chấp nhận quên đi hết để được sống hạnh phúc những tháng ngày này bên anh.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Hàn thị
Mạc Phi Nhi không nhớ bao lâu rồi mình chưa quay lại nơi này.
Khi cô bước chân vào công ty có rất nhiều nhân viên vẫn nhận ra cô.
Cô thân thiện đến chào hỏi, trò chuyện vài câu rồi đi thẳng đến thang máy.
Hôm nay Mạc Phi Nhi định cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Cô đã chuẩn bị cơm trưa cho Hàn Tuấn Thiên.
Khó khăn lắm cô mới nhờ Hiểu Như hỏi được lịch trình hôm nay của anh.
Cô biết trưa nay anh không có hẹn ăn cơm với đối tác nên chuẩn bị đồ ăn mang đến.
Từ hồi làm thư ký cho anh, Mạc Phi Nhi đã biết Hàn Tuấn Thiên có một thói quen rất xấu mà không bỏ được.
Anh hay bỏ ăn trưa, cũng không có khái niệm giờ nghỉ trưa trong từ điển.
Khi là thư ký anh, Mạc Phi Nhi cũng muốn nhiều lần nhắc nhở anh nhưng do thân phận cấp trên cấp dưới, cô cũng ngại không dám nói.
Rồi đến lúc làm vợ của anh, thời gian gặp mặt anh rất ít đồng thời anh cũng rất giận cô nên Mạc Phi Nhi vẫn chưa có cơ hội nói với anh.
Bây giờ anh có vẻ cũng mở lòng với cô rồi, nhân cơ hội này cô phải chỉnh lại cái thói hư này của anh mới được.
Mạc Phi Nhi bước vào tầng cao nhất của Hàn thị.
Cuộc hôn nhân của anh và cô bí mật với truyền thông nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ như thư ký của anh và tài xế Triệu.
Thư ký Trương cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Mạc Phi Nhi.
Cô cung kính cúi chào: “ Hàn phu nhân.” Mạc Phi Nhi bị bộ dạng nghiêm túc của thư ký Trương làm cho bật cười.
Cô thân thiện chào lại thư ký Trương rồi hỏi xem có phải người đàn ông trong kia vẫn còn làm việc.
Sau khi nhận được đáp án cô cũng tìm cho mình một chỗ để ngồi xuống.
Anh còn đang bàn bạc với giám đốc kế hoạch nên bây giờ cô bước vào cũng không thuận tiện.
Hôn nhân của hai người vị giám đốc đó cũng không biết, để anh ta bắt gặp cô ở đây chỉ thêm khó xử.
Mạc Phi Nhi đành vào phòng trà ngồi chờ anh..