Lọc Truyện

Chờ Ánh Sao Rơi

Editor: Mạc Y Lam.

Đêm đó, Chúc Tinh Dao không đi học tiếng Đức, vừa vặn Đinh Du và Chúc Vân Bình bận rộn, cũng không để ý đến cô. Cô cùng Lâm Giai Ngữ kiểm tra xong đã gần mười giờ, chờ sau khi các cô lên xe, Lâm Giai Ngữ mới nhớ đến, các cô chưa có ăn cơm…

Cô đặc biệt xấu hổ, thì thầm: “Tớ mời cậu ăn tối nhé, cậu đưa tớ đến bệnh viện còn giúp tớ giảm giá, tớ không biết nên làm thế nào để cảm ơn cậu.”

Chúc Tinh Dao đã đói đến không chịu nổi, nhưng vẫn nói: “Lần sau đi, chờ đến khi cậu có thể đi lại nói sau.”

Xe không tiến vào trong ngõ Hà Tây được, bố mẹ Lâm Giai Ngữ vừa vặn làm ca đêm, không có cách nào ra đón cô ấy, gọi điện cho Giang Đồ, cậu không nghe máy. Chúc Tinh Dao chỉ có thể đỡ cô ấy dọc theo con ngõ hẹp chậm rãi đi vào bên trong, đèn đường rất tối, ánh sáng vàng khiến cô có chút hoa mắt.

Cô sắp đói đến ngất xỉu rồi.

Xa xa, nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đi‌ đến.

Lâm Giai Ngữ kinh hoảng lúng túng nắm chặt tay, hạ thấp giọng: “Xong rồi… Hình như là bọn Trần Nghị.”

Trần Nghị?

Cái tên này, Chúc Tinh Dao hình như rất lâu trước đây đã nghe qua‌.

A, nhớ rồi, Giang Đồ bị hắn ta đuổi theo đòi nợ, tên côn đồ còn phá hỏng một cái áo khoác của cô.

Những câu nói của mấy kẻ vẻ lưu manh kia chậm rãi truyền đến——

“Chậc, tên tiểu tử Giang Đồ kia thật sự là thiếu nợ mà, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nó, tao liền muốn đánh người, lần sau đừng ngăn cản tao đấy.”

“Nói chút đạo lý đi, cầm tiền rồi thì đừng đánh người, người ta còn chưa trưởng thành đâu.”

“Mày đúng là có lòng tốt, lần trước động thủ cũng không thấy mày nương tay gì cả, giả vờ cái rắm. ”

……

Chúc Tinh Dao nghe được những lời này nhịn không được nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái, biết Trần Nghị bọn hắn là đến đòi nợ, bọn hắn còn đánh Giang Đồ sao? Cô vừa định ngẩng đầu, đã bị Lâm Giai Ngữ túm lấy cổ áo, nhỏ giọng nói: “Cậu lại đây một chút, chúng ta đừng chọc bọn hắn.”

Cô thể nghe thấy Lâm Giai Ngữ hít thở hơi dồn dập, cô ấy đang khẩn trương cùng sợ hãi.

Cô mím chặt môi, dựa vào, nhường đường cho đám người kia.

Trần Nghị mang theo mấy người đi ngang qua,thấy hai nữ sinh mặc đồng phục học sinh đứng dựa sát vào tường, có người huýt sáo: “Ấy, đây không phải là cô vợ nhỏ của Giang Đồ sao?”

Cô vợ nhỏ?

Nói Lâm Giai Ngữ sao?

Con ngõ nhỏ rất tối, chỉ có giao lộ mới có ánh đèn, Chúc Tinh Dao cao hơn Lâm Giai Ngữ mấy cm, cô cúi đầu nhìn cô ấy, mặt Lâm Giai Ngữ có chút đỏ, không biết là đi bộ hay là bị doạ.

Lâm Giai Ngữ ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Các người đừng nói bậy, cầm tiền rồi thì đừng bắt nạt người khác.”

Mấy tên côn đồ cười ha ha.

“Giai Ngữ ——là con sao?”

Một người đàn ông trung niên hô lên từ phía sau.

Lâm Giai Ngữ vui mừng ngẩng đầu: “Bố ơi!”

Bố Lâm Giai Ngữ lo lắng cô, xin nghỉ phép chạy về xem con gái, không nghĩ tới đúng lúc gặp phải chuyện này, nhà cửa ngõ Hà Tây đông đúc, đều là hàng xóm mà ông quen biết, nhân duyên với người khác rất tốt, nếu hô một tiếng, khẳng định có thể mấy người chạy đến cứu viện.

Chúc Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng ngẩng đầu theo.

Trần Nghị vốn muốn rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy cô gái nhỏ nghiêng mặt trắng nõn xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng mắt hắn. Vài giây sau hắn mới chợt nhớ tới, cô bé này chính là Chúc Tinh Dao kéo đàn cello kia. Nơi này quá tối, mặc đồng phục học sinh, hắn thiếu chút nữa không nhận ra, chẳng qua…rất xinh đẹp.

“Ơ, tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp.” Hắn huýt sáo và đột nhiên nhớ bữa tiệc mà họ muốn đi xem, nhưng bị Giang Đồ ngăn cản, sau đó cũng không xem được. Hắn đánh giá cô: “Chẳng lẽ cô em đến tìm Giang Đồ? ”

Chúc Tinh Dao nhíu mày: “Liên quan gì đến anh?”

Trần Nghị thở dài: “Anh nói em sao lại không nghe lời như vậy, bảo em tránh xa cậu ta ra, không có tốt đâu.”

“Anh đánh người rồi?” Chúc Tinh Dao lạnh lùng nhìn hắn.

Vừa lúc bố Lâm Giai Ngữ đi đến bên cạnh bọn họ, đề phòng nhìn Trần Nghị: “Trần Nghị, cậu muốn làm gì?”

Trần Nghị nhìn chằm chằm Chúc Tinh Dao, lúc này mới xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Lâm Giai Ngữ vang lên.

Một phút sau.

Giang Đồ mặc một bộ quần áo bình thường màu đen xuất hiện, thân hình thiếu niên cao gầy thẳng tắp, giống như được đặt ở giao lộ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chúc Tinh Dao, dường như trong cuộc sống một mớ hỗn độn của cậu, cô lúc nào cũng…vô ý mà xông vào.

Sạch sẽ, giống như một ngôi sao đột nhiên rơi xuống thế gian.

Cổ họng cậu lăn vài cái, máy móc đi về phía cô.

Chúc Tinh Dao cái gì cũng không nói, thấy trên mặt cậu sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, ngửa mặt cười với cậu một cái. Giang Đồ cao hơn không ít, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn, đôi mắt ẩn trong tròng kính đen láy thâm trầm.

Lâm Giai Ngữ quay đầu lại nói: “Giang Đồ, cậu đưa Chúc Tinh Dao ra ngoài đi, hôm nay cậu ấy giúp tớ rất nhiều…”

Vài giây sau, Giang Đồ khàn khàn mở miệng: “Đi thôi.”

“À, được.”

Cậu xoay người đi ở phía trước, Chúc Tinh Dao đi theo cậu.

Lâm Giai Ngữ còn đang ở phía sau cùng bố Lâm nói cái gì đó, Giang Đồ không nghe thấy, lực chú ý đều ở trên người cô gái phía sau, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng hai người bị kéo trên mặt đất, nhìn thấy cô vụng trộm nhìn cậu. Hai người trầm mặc, cho đến khi phía sau truyền giọng nói của Lâm Giai Ngữ: “Mẹ bạn học con là bác sĩ, có thẻ giảm giá của bệnh viện, giảm giá rồi, không tốn bao nhiêu tiền, không khác gì ở phòng khám.”

Cậu đột nhiên dừng lại.

Chúc Tinh Dao thiếu chút nữa đụng phải vai cậu, cô vội vàng ổn định chính mình, khó hiểu ngẩng đầu, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt kia.

Trong con ngõ tối tăm chật hẹp, hai người đứng rất gần, Chúc Tinh Dao khẽ nhíu mày, giống như muốn xác định, bỗng nhiên kiễng mũi chân lên, gương mặt tới gần cổ áo cậu.

Thiếu nữ mang theo hơi thở ngọt ngào không hề phòng bị tới gần, sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô.

Nhịp tim Giang Đồ sắp ngừng đập, giọng nói cậu căng thẳng khàn khàn: “Cậu làm gì vậy?”

“Đồ ca, cậu hút thuốc à?”

Âm thanh của thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng, ở ngay bên tai cậu, mang theo một chút cẩn thận thăm dò cùng quan tâm, giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm rất sâu vào trái tim Giang Đồ.

Nếu lúc ấy Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất, sẽ phát hiện tay thiếu niên buông xuống bên cạnh nâng lên, vừa đụng phải đồng phục của cô, lại mạnh mẽ dừng lại, nắm thành quyền, lại thả ra.

Yết hầu Giang Đồ lăn lộn, cứng ngắc nghiêng về phía sau, né tránh thiếu nữ mang theo hơi thở ngọt ngào.

Đồng thời, Chúc Tinh Dao ngửi thấy mùi ở cổ áo cậu, mũi chân chạm xuống đất.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao kia, đối với cậu không hề phòng bị, làm cho Giang Đồ cảm thấy xúc động muốn ôm lấy cô vừa rồi rất đáng xấu hổ. Cậu bình tĩnh dời về phía sau một bước, cúi đầu trầm mặc nhìn, có chút gian nan mở miệng: “Ừ, hút rồi.”

Lúc Lâm Giai Ngữ gọi điện cho cậu, cậu hút được một nửa, dụi điếu thuốc rồi chạy đi.

Trường học cấm hút thuốc, nhưng Chúc Tinh Dao biết rất nhiều nam sinh đều lén hút, cô chỉ không ngờ rằng người bình tĩnh như Giang Đồ cũng sẽ đụng vào, lại nhớ tới chuyện trong nhà cậu, nhớ tới Trần Nghị vừa mới gặp…

Có lẽ, Giang Đồ không vân đạm phong khinh(*) như biểu hiện bên ngoài.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Cậu hút thuốc không phải do tò mò, không phải là muốn hút, có thể là một loại ph4t ti3t mỗi khi áp lực.

Chúc Tinh Dao bỗng nhiên có chút đau lòng, cái loại đau lòng này trong tình cảm mười mấy tuổi, đều bị cô quy kết là đồng cảm, giơ tay lên cam đoan: “Không có việc gì, tớ chỉ là tò mò hỏi một chút, tớ cam đoan sẽ không nói với người khác, cậu yên tâm.”

Kỳ thật, đây không phải là bí mật gì.

Giang Đồ nhìn cô nghiêm túc như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đang muốn nói.

Ùng ục ——

Một tiếng rất nhỏ, trong ngõ hẹp yên tĩnh lại rất rõ ràng.

Lần đầu tiên Chúc Tinh Dao ở trước mặt người ngoài bụng đói kêu ùng ục, mặt đỏ bừng, quẫn bách cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ…tớ và Lâm Giai Ngữ đều chưa ăn cơm tối, bây giờ đã gần mười giờ rồi, rất đói…”

Giang Đồ nhìn đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên, thấp giọng hỏi: “Canh tiết vịt, ăn không?”

Chúc Tinh Dao lập tức gật đầu: “Ăn!”

Cậu xoay người, đi phía trước: “Đưa cậu đi ăn.”

Giọng điệu của thiếu niên vẫn nhạt nhẽo như trước, nhưng không biết vì sao, Chúc Tinh Dao cảm thấy hình như cậu đột nhiên vui vẻ, cô sờ sờ bụng phẳng lẹt của mình, nghĩ thầm Đồ ca khẳng định đang cười nhạo cô, ôi hình tượng của cô…

Người con gái cúi đầu suy nghĩ.

Có chút buồn bực đi theo phía sau cậu.

Ánh trăng trở nên ôn nhu, sao trời tô điểm, chiếu theo bóng dáng hai người, ngõ nhỏ chật hẹp mờ mịt phảng phất không có điểm cuối, hai người yên lặng đi, Chúc Tinh Dao vốn muốn hỏi cậu về chuyện của Trần Nghị, nhưng suy nghĩ một chút lại không mở miệng.

Có một số việc, Giang Đồ không hẳn muốn nói, hơn nữa tâm tình của cậu vừa mới tốt lên, cô lại nhắc đến Trần Nghị không phải là ngốc sao?

Giang Đồ dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn lại: “Ai đưa các cậu trở về vậy?”

“Tài xế…” Chúc Tinh Dao lấy điện thoại di động ra, “Tớ gọi điện cho ông ấy, bảo ông ấy chờ một chút.”

Cậu im lặng một chút, lại hỏi: “Bố mẹ cậu đâu?”

Chúc Tinh Dao cúi đầu ấn điện thoại di động: “Bố tớ tăng ca, mẹ tớ đi họp ở ngoại tỉnh, phải mấy ngày nữa mới về…”

Chuyện trong nhà lão Lưu còn chưa xử lý xong, tài xế mới thật thà chất phác, Chúc Tinh Dao nói như thế nào ông liền làm như thế đó, gọi điện xong, hai người đi ra đầu ngõ, rẽ về phía đầu đường náo nhiệt của ngõ Hà Tây.

Mười phút sau, hai người đi đến quán canh tiết vịt Tào Ký.

Quán tiết vịt Tào Ký bán đến khuya mới đóng cửa, hiện tại đã có người đến ăn khuya, rất náo nhiệt.

Chúc Tinh Dao gọi một bát tiết vịt, một phần đồ chiên, thêm một chai sữa đậu nành.

Cô thật sự rất đói bụng, lúc ngồi ở bàn chờ bữa ăn, vẫn trông mong nhìn lấy thức ăn. Giang Đồ tựa vào ghế, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của cô, cảm thấy mới mẻ lại đáng yêu, ánh mắt bất giác trở nên mềm mại.

Vài phút sau gọi đến lượt mình.

Giang Đồ đứng lên: “Tớ đi lấy.”

Hai người đã rất quen thuộc, Chúc Tinh Dao đối với Giang Đồ là loại tín nhiệm cùng không đề phòng xuất phát từ nội tâm, vì sau khi thân thiết, cảm giác mà cậu cho cô chính là như thế. Chờ khay đặt xuống, cũng không để ý nói với Giang Đồ, tiếp nhận đũa dùng một lần mà Giang Đồ mở ra cúi đầu ăn, lẩm bẩm một câu: “Đói chết tớ…”

Giang Đồ ngồi đối diện cô, dựa lưng vào ghế dựa, thả lỏng, trực tiếp nhìn thẳng vào cô.

Vì cô không nhìn thấy.

Cậu mới có thể làm càn một chút.

Chúc Tinh Dao cho dù cực kỳ đói, ăn hơi nhanh nhưng tướng ăn vẫn đẹp như trước. Chờ cơn đói đến mức khó chịu kia hoãn lại, quay đầu cắn ống hút uống một ngụm sữa đậu lớn, mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Đồ, cậu giật mình, kính từ sống mũi cao thẳng trượt xuống, che đi tất cả cảm xúc.

Chúc Tinh Dao thỏa mãn, mắt híp lại: “A, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.”

Giang Đồ giơ tay đẩy kính, ngẩng đầu nhắc nhở một câu: “Lần sau đừng như vậy, không tốt cho dạ dày.”

“Bình thường tớ không như vậy, hôm nay là tình huống đặc biệt mà…” Chúc Tinh Dao cầm đũa lên lần nữa, nhìn cậu, “Cậu có muốn ăn một chút không? Đồ chiên tớ có thể ăn không hết…”

Cuối cùng, Chúc Tinh Dao ăn còn thừa lại hai cái đồ chiên.

Cô thực sự không thể ăn được nữa rồi.

Giang Đồ nhìn cô một chút, giơ tay rút một đôi đũa, thấp giọng nói: “Đừng lãng phí.”

Chúc Tinh Dao ngẩn người, nhìn cậu ăn hai cái đồ chiên còn sót lại, cảm thấy chỗ nào đó có chút không thích hợp, nếu như vừa rồi cậu ăn cùng cô thì không sao, nhưng hiện tại… có vẻ như là cậu ăn những thứ cô bỏ thừa lại.

Cô sững sờ, Giang Đồ đã đứng dậy, không chút biến sắc nói: “Đi thôi, cậu nên về nhà rồi.”

“Ừ, đúng vậy.”

Chúc Tinh Dao vội vàng đứng dậy, cậu thần sắc quá bình tĩnh tự nhiên, ngược lại làm cho cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Đồ ca chính là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi. Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động vang lên.

Cô đi theo phía sau cậu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong cửa hàng, đã chỉ mười giờ rưỡi.

Chúc Vân Bình gọi đến.

Khẳng định là ông về nhà mà không nhìn thấy cô, nên gọi điện đến hỏi.

Giang Đồ nghe thấy cô gái phía sau nhẹ nhàng làm nũng với bố, nói lập tức về nhà, quay đầu lại nhìn một chút.

Hai người vừa mới đi ra đầu đường, xoay người đi về phía nơi tài xế đang dừng xe, Trần Nghị mang theo một đám anh em băng qua đường, có tên đàn em chỉ về phía bên kia: “Này, đó không phải là Giang Đồ sao? Chậc, không nghĩ tới đấy, vừa bị thúc giục đòi nợ, bây giờ lại ra ngoài tán gái, quả nhiên tên nhóc kia khi lớn lên đẹp trai mặc dù có tiền hay không, đều có mấy cô gái nhỏ yêu thích.”

Trần Nghị nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh đi bên cạnh Giang Đồ, bóng lưng mảnh khảnh, tóc cột đuôi ngựa hơi xoăn, tản ra sau lưng đặc biệt đẹp mắt, không phải là Chúc Tinh Dao vừa mới nhìn thấy trong ngõ nhỏ sao?

Một đàn em khác hào hứng nói: “Là người vừa nhìn thấy trong hẻm phải không? Tao thấy gương mặt rồi, rất xinh đẹp! Giang Đồ rất có bản lĩnh đấy.”

“Quả nhiên rất xinh đẹp.” Trần Nghị hừ lạnh một tiếng: “Thật tiện nghi cho tên nhóc Giang Đồ nghèo kia.”

Chờ bọn hắn băng qua đường, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao đã đi vào chỗ quẹo, không nhìn thấy nữa.

Ngõ Hà Tây ngoại trừ khu phố kinh doanh đèn đường sáng lên một chút, đèn đường ở nơi khác đều mờ mờ, giống như một trận sấm sét sẽ lóe lên vài cái, ngay sau đó sẽ bị tiêu huỷ. Xe của Chúc Tinh Dao dừng ở bên cạnh một tòa nhà dân cư cũ kỹ, tài xế tận tâm bật đèn xe lên, chiếu vào người đi đường.

Khoảng cách xa vài chục mét.

Giang Đồ dừng lại, nhìn chiếc xe kia một chút, cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Cậu về đi.”

Ngày mai chính là lễ Quốc Khánh tháng 10, đầu thu ngày đêm có chênh lệch nhiệt độ, Chúc Tinh Dao cảm thấy hơi lạnh, chà xát cánh tay gầy gò trắng nõn, ngẩng đầu cười cười với cậu: “Vậy tớ đi nhé.” Cô lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay với cậu, xoay người rời đi.

Vài giây sau.

“Chúc Tinh Dao.”

Cậu hô gọi tên cô.

Chúc Tinh Dao quay đầu lại, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng và đèn đường mờ nhạt: “Hả?”

Giang Đồ thẳng tắp nhìn cô, khóe miệng cậu cong lên, nhắc nhở cô: “Lần sau đừng dùng loại câu nói bệnh viện có thể giảm giá lừa người nữa, ngoại trừ loại kẻ ngốc như Lâm Giai Ngữ ra, người khác sẽ không tin đâu.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Không biết vì sao, tuy rằng cậu nói Lâm Giai Ngữ ngốc này nọ, nhưng Chúc Tinh Dao cảm thấy cậu đang nói cô chính là “kẻ ngốc”, chỉ có kẻ ngốc mới có thể dùng loại câu nói bệnh viện có thể giảm giá mà đi lừa gạt người khác…

Sắc mặt Chúc Tinh Dao hơi bối rối, không thể không trừng mắt nhìn cậu: “Mỗi lần cậu cười tớ, tớ cảm thấy như thể tớ đã phạm một sai lầm ngu ngốc.”

Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười, giọng nói rất thấp: “Đúng là có hơi ngốc.”

Chúc Tinh Dao: “…”

Được rồi, lần này là rõ ràng mắng cô rồi.

Giang Đồ thu lại nụ cười, nhìn cô: “Lần sau không cần như vậy, trở về đi.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cậu đừng nói cho cậu ấy.‌ ”

Giang Đồ gật đầu một cái, hất cằm, bảo cô lên xe, cô mỉm cười, vẫy tay liền xoay người chạy đi.

Giang Đồ tay để trong túi quần, nhìn xe chạy xa, mới xoay người rời đi.

Trở lại ngõ Hà Tây, Lâm Giai Ngữ nhảy ra, dựa vào khung cửa gọi: “Sao lâu như vậy cậu mới trở về?”

“Đi ăn chút gì đó.” Cậu đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô: “Các cậu vừa rồi ở trong ngõ gặp bọn Trần Nghị, hắn ta có làm gì không?”

Lâm Giai Ngữ nói: “Không có, vừa lúc bố tớ trở về, bọn hắn không dám làm gì.”

Giang Đồ gật đầu một cái, xoay người vào phòng, phía sau Lâm Giai Ngữ lại gọi một tiếng, cậu quay đầu lại: “Còn gì nữa?”

Lâm Giai Ngữ có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tớ hỏi Chúc Tinh Dao một chút… đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền, bố tớ nói bệnh viện không thể giảm giá, chắc chắn là cậu ấy bù tiền cho tớ… Tớ phải trả lại cho cậu ấy.”

“Tự mình hỏi đi.”

“Tớ không có số điện thoại của cậu ấy mà.”

Giang Đồ nhìn cô một cái, nói một chuỗi các con số, rồi hỏi: “Nhớ chưa?”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Cô một mặt ngơ ngác, có thể nhớ kỹ mới là lạ!

Vẻ mặt Giang Đồ có chút không kiên nhẫn, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, ném lại một câu: “Chờ chút gửi qua điện thoại cậu.”

Qua một lát, điện thoại Lâm Giai Ngữ ném trên bàn rung một chút, cô nhảy trở về, khi mở tin nhắn, cảm thấy chỗ nào có chút kỳ quái, Giang Đồ vậy mà có thể đọc thuộc số điện thoại Chúc Tinh Dao?

------------------------------------------------------

Editor: Mạc Y Lam.

Sáng hôm sau, Giang Đồ vừa bước ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Lâm Giai Ngữ mang theo một cái nạng thô sơ từ đối diện nhảy ra, vừa thấy cậu liền hỏi: “Giang Đồ, số điện thoại của tớ là bao nhiêu?”

Giang Đồ dừng bước, Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng: “Cậu khẳng định không nhớ rõ.”

“Cậu cho rằng tớ có trí nhớ giống cậu à?”

Giang Đồ khinh bỉ nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Lâm Giai Ngữ: “…”

Đây là mắng cô trí nhớ kém hay là nói cô ngu ngốc đây?

Chúc Tinh Dao ăn sáng xong không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Lâm Giai Ngữ, Lâm Giai Ngữ nói muốn trả lại tiền cho cô, cô nhìn tin nhắn thở dài, quả nhiên “bệnh viện có thể giảm giá” loại nói dối này quá ngốc rồi, Lâm Giai Ngữ đã phản ứng lại rồi.

Trong phòng khách đặt vali hành lý và túi cello, mấy ngày nay Trần Lam ở Bắc Kinh, sắp xếp thời gian mấy tiết học cho cô, cô đợi một chút rồi đến sân bay.

Chúc Vân Bình xách vali lên, cười nhìn cô: “Thở dài cái gì đó?”

Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không có, phạm phải ngu ngốc… Bố, bố đừng hỏi nữa, chúng ta nhanh ra sân bay thôi.”

Chúc Vân Bình cũng lắc đầu: “Thật sự trưởng thành rồi, cái gì cũng không muốn nói với bố mẹ rồi?”

Đinh Du nhấc cây đàn cello lên, thúc giục: “Được rồi, đi thôi, đợi lát nữa không kịp.”

Một nhà ba người đi ra khỏi nhà, Chúc Tinh Dao lên xe mới trả lời tin nhắn cho Lâm Giai Ngữ: “Cậu trước hết dưỡng thương thật tốt, chuyện trả tiền đợi đến trường rồi nói sau.”

(*^▽^*)

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, chân Lâm Giai Ngữ vẫn chưa khỏi, bố mẹ cô lại phải đi làm không có cách nào đưa đón. Giang Đồ bất đắc dĩ có thể chở cô tới trường học, đến cổng trường hai người bị chủ nhiệm Lưu chặn lại, cất cao giọng nói: “Này, hai người các em thế này là sao đây?”

Giang Đồ nhíu mày, lạnh lùng giải thích: “Chân bạn ấy bị thương ạ.”

Mấy học sinh đi qua đều nhìn lại, Lâm Giai Ngữ vội vàng từ yên sau bước xuống, mũi chân chạm đất, giải thích: “Chân em thực sự bị thương.”

Chủ nhiệm Lưu nhìn cô, không quá tin tưởng: “Làm sao bị thương?”

Đám người qua lại nhỏ giọng thì thầm, Lâm Giai Ngữ chưa từng bị người ta vây xem như vậy, mặt đỏ lên, Chúc Tinh Dao vừa lúc đến trường nhìn thấy một màn này, vội vàng tiến lên đỡ cô ấy, nhìn về phía chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm, chân bạn ấy thật sự bị thương, em còn đi đến bệnh viện cùng bạn ấy.”

Chủ nhiệm Lưu biết Chúc Tinh Dao, cũng tin tưởng cô, ông khoát tay: “Mau đi vào đi.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ: “Tớ đỡ cậu ấy đi vào.”

Giang Đồ gật đầu, đạp xe đi.

Chúc Tinh Dao đỡ Lâm Giai Ngữ đi vào trường. Lâm Giai Ngữ cảm kích nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chủ nhiệm Lưu khẳng định là hiểu lầm tớ và Giang Đồ, nếu không phải chân tớ chưa khỏi, Giang Đồ mới không cùng tớ đi học… Ai mà biết lần đầu tiên ngồi xe đạp của cậu ấy đã bị chủ nhiệm bắt.”

“Lần đầu tiên cậu ngồi xe đạp cậu ấy?”

Chúc Tinh Dao có chút kinh ngạc, Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên ngồi xe đạp của cậu.

Lâm Giai Ngữ hừ một cái: “Ừm đúng vậy, nếu không phải chân tớ chưa khỏi, cậu ấy chắc chắn không muốn chở tớ đâu.”

Chúc Tinh Dao nhớ tới lần trước cậu chở cô, đáy lòng có chút vi diệu, còn chưa nghĩ ra gì, đã bị người từ phía sau ôm lấy, cô hoảng sợ giật mình, Lê Tây Tây từ phía sau nhảy ra, cười ha ha: “Doạ sợ rồi chứ gì?”

Cô liếc một cái: “Sợ chết đi được.”

Lê Tây Tây cười rất vui vẻ, nhìn thấy Lâm Giai Ngữ đi lại có chút kỳ quái, nghi hoặc hỏi: “Cậu sao vậy?”

Lâm Giai Ngữ thở dài: “Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh luyện nhảy cao, không cẩn thận bị trật…”

“Ôi, không sao chứ?”

“Không sao, sắp khỏi rồi.”

Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây một trái một phải đỡ Lâm Giai Ngữ đi lên lầu ba, Lâm Giai Ngữ từ trong túi móc ra hơn một trăm đồng đưa cho Chúc Tinh Dao, ngượng ngùng cười cười: “Tớ trả lại tiền cho cậu, cám ơn nhé…”

Chúc Tinh Dao nhìn một cái, lại nhớ tới chuyện Giang Đồ nói cô ngốc, tâm tình phức tạp nhận tiền.

Thời gian tiết tự đọc buổi sáng sắp đến, Tào Thư Tuấn và Tạ Á từ đầu cầu thang đi đến, ba người vội vàng đi vào phòng học, Chúc Tinh Dao vừa đi vào, chợt nghe Trương Thịnh cười: “Các cậu không thấy sao? Sáng nay Giang Đồ chở bạn gái cậu ta ở cổng trường bị chủ nhiệm Lưu ngăn lại.”

Có người kinh sợ hỏi: “Thật hay giả?”

Trương Thịnh nói: “Cậu hỏi cậu ta đi, là lớp bên cạnh đó.”

Mọi người nhìn về phía Giang Đồ, Giang Đồ mặt không chút thay đổi nhìn về phía Trương Thịnh, ánh mắt lạnh băng, tuy rằng mới được phân học một lớp không bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết Giang Đồ cùng Trương Thịnh không hợp, Giang Đồ lãnh đạm khó ở chung, Trương Thịnh miệng tiện, khinh bỉ.

Chúc Tinh Dao đứng ở lối vào nhíu mày nhìn về phía Trương Thịnh: “Cậu đừng nói lung tung, Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có bạn trai bạn gái gì cả.” Loại chuyện này không thể nói lung tung, truyền đến tai giáo viên là muốn được gọi đi nói chuyện, nếu nghiêm trọng còn bị gọi phụ huynh.

Giang Đồ dừng lại, ánh mắt chuyển hướng nhìn về cô.

Lê Tây Tây nhìn về phía Trương Thịnh, khinh bỉ nói: “Cậu – một nam sinh sao lại bát quái như vậy?”

Trương Thịnh: “Tớ…”

Hứa Hướng Dương ho một tiếng, gõ gõ trên bàn: “Đừng ồn ào nữa, giáo viên chủ nhiệm đang ở hành lang.”

Chúc Tinh Dao trở lại chỗ ngồi, phát hiện Giang Đồ còn đang nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Đồ nhớ tới vừa rồi cô phát ngôn chính đáng giúp cậu giải thích, trong lòng chua xót đến có chút trướng lên, cô luôn như vậy vô ý làm một ít chuyện khiến cậu không cách nào chống đỡ. Cậu nheo mắt lại, thì thầm, “Không sao.”

Đinh Hạng thì giống như vừa mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói: “Dọa chết tớ rồi, tớ còn tưởng rằng Đồ ca thật sự có bạn gái đấy.”

Lê Tây Tây chớp chớp mắt: “Đồ ca có bạn gái khiến người ta khinh hãi như vậy sao? Tớ thấy hồn cậu đều sợ rớt đi rồi.”

Đinh Hạng không chút suy nghĩ liền nói: “Cái đó khẳng định khiếp sợ rồi, cậu cảm thấy Đồ ca giống như…. là người sẽ nói chuyện yêu đương sao? Hoàn toàn không giống nha, tớ cũng không tưởng tượng được nếu cậu ấy thích một người sẽ có dáng vẻ như thế nào.”

Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây nhìn nhau, trước đó các cô cũng cho rằng Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ quan hệ không nhỏ, sau đó phát hiện chỉ là các cô nghĩ nhiều rồi.

Giang Đồ thu ánh mắt, nhìn về phía Đinh Hạng: “Ở trước mặt tớ nói những điều này có phải thích hợp hay không?”

Đinh Hạng: “…”

Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây cười hì hì, quay trở về.

Lúc trước rõ ràng Chúc Tinh Dao ngồi xe đạp Giang Đồ trước, lời đồn hai người không truyền ra, nửa điểm nghị luận cũng không có. Tin đồn Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ ngược lại truyền đi rất nhanh, tính cách Giang Đồ lãnh đạm, bản thân cũng ít nói, chứ đừng nói là sẽ chủ động giải thích với người không liên quan.

Cậu chỉ giải thích với Chúc Tinh Dao.

Lâm Giai Ngữ ở trong lớp giải thích, cộng thêm lời nói Chúc Tinh Dao buổi sáng ở trong lớp, lời đồn lại truyền ra ngoài, liền biến thành bát quái.

“Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đều ở ngõ Hà Tây, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không phải là loại quan hệ đó.”

“Tớ đã nói mà, Giang Đồ thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, như thế nào cũng không giống là dáng vẻ sẽ nói chuyện yêu đương… Khó mà tưởng tượng cậu ấy cùng nữ sinh nào đó nói chuyện tình yêu nhỉ.”

“Giang Đồ rất đẹp trai đúng chứ, cũng có nữ sinh thích cậu ấy không? Chỉ là mấy chuyện trong nhà của cậu ấy, ai mà dám dính líu đến chứ…”

Tin đồn truyền một ngày, kết quả thi tháng và xếp hạng cũng có rồi.

Sau khi phân ban Tự nhiên, thành tích của Giang Đồ quả thật trở nên rất xuất sắc, lần này thi tháng đứng nhất khối, thứ hai là Lục Tễ, Chúc Tinh Dao xếp thứ mười, bất quá thành tích này đối với cô mà nói đã đủ rồi, dù sao cô còn phải chia ra thời gian đi luyện đàn cùng học tiếng Đức.

Xếp hạng điểm trung bình của lớp là rất tàn khốc, 5 lớp trọng điểm, lớp 1 xếp ở thứ 2 đếm từ dưới lên, lớp 2 ở vị trí đầu tiên.

Trong giờ giải lao, Chúc Tinh Dao viết một chút từ đơn tiếng Đức, quay đầu nhìn Giang Đồ, cậu không đeo kính, đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô nghiêng đầu, cười lên: “Chúc mừng cậu nhé, thi được vị trí nhất lớp.”

Giang Đồ bị khuôn mặt tươi cười của cô làm cho rung động, thì thầm: “Không có gì.”

Chúc Tinh Dao nói: “Rất lợi hại đó.”

Ánh mắt cậu dừng lại nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi, rất muốn đưa tay chạm vào một chút.

“Đại hội Thể thao của trường còn thiếu mấy hạng mục chưa có người đăng ký,” Trương Thịnh ở phía trước cầm bảng danh sách hô “Ném lao và đẩy tạ, còn có hai cuộc thi tiếp sức, mọi người đăng ký đi.”

Rất ít người phản ứng lại cậu ta.

Sắc mặt Trương Thịnh có chút khó coi.

Hứa Hướng Dương đi qua lấy danh sách, trong lớp ít nữ sinh chính là phiền phức, cậu ngẩng đầu nói: “Nữ sinh chạy 400m tiếp sức thiếu hai người, ai có thể tham gia không? Chúc Tinh Dao cậu chạy 100 mét, có phải chạy rất nhanh không? Chạy thêm một mục nữa được không?”

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu, vừa muốn nói, liền nghe Hạ Cẩn nói: “Vậy tớ cũng đăng ký một mục đi, tớ có thể chạy.”

“Tớ đi, Tinh Tinh đã đăng ký một mục tiếp sức 200 mét rồi.” Lê Tây Tây nói.

“Cậu có thể không?” Hứa Hướng Dương hoài nghi đánh giá thân thể nhỏ nhắn của Lê Tây Tây.

Lê Tây Tây nâng cằm lên: “Tại sao tớ không thể? Lớp trưởng đại nhân là cảm thấy chân của tớ chạy cự ly ngắn không nhanh hay là ngực phẳng không xứng để tham gia.”

Hứa Hướng Dương: “…”

Có người cười trộm ra tiếng.

Hứa Hướng Dương một lời khó nói hết ghi lại tên Lê Tây Tây, giơ lên nhìn cô, mỉm cười nói: “Chờ mong biểu hiện của cậu.”

Lê Tây Tây: “…”

Chúc Tinh Dao giơ tay lên vuốt tóc cô, nói: “Không tức giận, không tức giận.”

Hứa Hướng Dương cười một cái, ba mục sau của tờ danh sách xử lý xong, nhét lại cho Trương Thịnh.

~~~~~

Mỗi lớp trong Đại hội Thể thao của trường phải chọn một người giơ bảng, dưới tình huống thông thường đều sẽ tìm hoa khôi lớp, lúc học lớp Mười có tổ chức Đại hội Thể thao, Tào Thư Tuấn bảo Chúc Tinh Dao giơ bảng, lần này mở họp lớp, anh cũng đề cập đến chuyện này.

Chúc Tinh Dao do dự một chút, Lê Tây Tây lặng lẽ nằm sấp trên bàn, nhìn sắc mặt Hạ Cẩn, quả nhiên không dễ nhìn lắm.

Tào Thư Tuấn nhìn cô do dự, hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Chúc Tinh Dao thấy Hạ Cẩn không chủ động nhận việc, đành phải gật đầu: “Không có gì ạ.”

Năm ngoái Giang Đồ không tham gia hội thể thao của trường, cũng không biết Chúc Tinh Dao giơ bảng, Đinh Hạng đột nhiên lấy điện thoại mở album ảnh ra, thần thần bí bí đặt ở trước mặt cậu, hạ thấp giọng nói: “Đồ ca, cậu năm ngoái không thấy đi, nữ thần mặc váy ngắn, tớ có chụp ảnh lại.”

Điện thoại lúc đó độ pixel cũng không cao, màn hình cũng không lớn, Giang Đồ rủ mắt nhìn thiếu nữ trên màn hình mặc áo sơ mi trắng váy ngắn màu đỏ, còn thắt nơ, hai chân thẳng tắp mảnh khảnh, nụ cười ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng, thanh xuân xinh đẹp.

Đinh Hạng thì thầm: “Phía sau còn có mấy tấm nữa.”

Giang Đồ không biến sắc lật đến phía sau, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu không có ảnh của Chúc Tinh Dao, một tấm cũng không có.

Cuối tháng Mười cuối thu, hội thể thao của trường đúng hẹn mà đến, ngày khai mạc thời tiết không được tốt, nhiệt độ cũng thấp hơn hai ngày trước, Chúc Tinh Dao sau khi thay bộ quần áo kia, cả người đều lạnh đến phát run, cô gần đây quá bận, sức đề kháng của thân thể hình như trở nên hơi kém, gió lạnh thổi qua, cô liền hắt hơi một cái.

Giang Đồ đứng ở phía sau, nhíu nhíu mày, Hứa Hướng Dương kêu mọi người xếp hàng, cậu mới xoay người đi đến phía sau xếp hàng.

Trương Thịnh đứng trước mặt cậu, nhìn chằm chằm Chúc Tinh Dao phía trước, Tào Minh dùng bả vai đụng vào cậu ta một cái, không có ý tốt nói: “Chân của nữ thần có đẹp không?”

Trương Thịnh li3m khóe miệng, yết hầu còn lăn hai cái, hạ thấp giọng nói: “Phí lời, đôi chân của cậu ấy là thẳng nhất trong những đôi chân tớ nhìn thấy qua, vừa thẳng vừa trắng lại còn cân xứng, dù sao…” Đầu óc cậu ta không khống chế được mà nhìn về phế liệu màu vàng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một trận chói mắt, vừa quay đầu liền thấy Giang Đồ híp lại, lạnh như băng nhìn cậu ta.

Cậu ta khó chịu nói: “Mày làm gì mà lại dùng loại ánh mắt này để nhìn tao?”

Nam sinh thích Chúc Tinh Dao rất nhiều, Giang Đồ ghét nhất chính là… kiểu như Trương Thịnh này, ánh mắt cậu ta nhìn Chúc Tinh Dao rất giống Trần Nghị, tuy rằng không rõ ràng như vậy, nhưng có đôi khi luôn mang theo chút mùi vị hạ lưu, cậu cười khẽ: “Lúc tôi nhìn cậu vẫn luôn là kiểu ánh mắt này.”

Trương Thịnh căng thẳng nhìn chằm chằm cậu, mắng nhẹ một câu.

Hai người thù mới hận cũ, lại ghi thêm một cái.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Chúc Tinh Dao trở lại vị trí lớp học, nhanh chóng mặc thêm áo khoác ngoài, gió lạnh thổi qua, chân trắng nhỏ run lên, lại hắt hơi hai cái, Lê Tây Tây lo lắng nhìn: “Cậu có phải bị cảm rồi không?”

Chúc Tinh Dao hít hít mũi, giọng nói có chút khàn khàn: “Không biết nữa…”

Ủy viên học tập bắt chuyện với các cô: “Này, các cậu có rảnh thì qua đây giúp viết câu cổ vũ đi, 100 mét sắp bắt đầu rồi.”

Chúc Tinh Dao rót cho mình một ly nước nóng, uống xong cảm thấy thoải mái hơn không ít, cô từ trong bàn lấy cặp ra, nói với ủy viên học tập: “Để Tây Tây viết trước, tớ đi thay quần áo, chờ lát nữa phải chạy 100 mét.”

Bên cạnh sân thể thao là tòa nhà giảng dạy lớp Mười, ôm quần áo đi vào, ở lầu một tìm một gian phòng vệ sinh thay đồng phục học sinh, vừa ra liền đụng phải Giang Đồ đứng ở hành lang, sửng sốt một chút, cười lên: “Đồ ca, thật trùng hợp.”

Không trùng hợp, cậu đi theo cô qua đây.

Giang Đồ rủ mắt nhìn cô, cô thay đồng phục học sinh, giày chạy bộ, trong ngực còn ôm cặp.

“Chúc Tinh Dao.”

Lục Tễ cùng Chu Nguyên từ bên kia sân thể dục đi đến, từ phía sau hô một tiếng, Giang Đồ không chút cảm xúc ngước mắt lên, nhìn về phía bọn họ.

Chúc Tinh Dao quay đầu lại, nhìn về phía Lục Tễ, nhìn thấy trên chân cậu mang giày chạy bộ, cười một tiếng: “Lát nữa cậu phải chạy sao?” Không biết vì sao, rõ ràng cô mỗi thứ sáu đều nhận được thư của Lục Tễ, nhưng cô đối với cậu còn có vài phần xa lạ cùng khoảng cách, lúc nhìn thấy cậu, lại liên tưởng đến những lá thư kia, sẽ có hơi ngượng ngùng.

Giống như mỗi lần nhìn thấy Lục Tễ đều lộ ra vẻ mặt như vậy, thẹn thùng mang theo một tia không biết làm sao, Giang Đồ nhìn cô, tay để trong túi quần nắm lấy bật lửa, tâm tình trên mặt rất lãnh đạm.

“Ừm, tớ đã đăng ký 100 mét và 3000 mét.” Lục Tễ nói. 

Chúc Tinh Dao theo bản năng nói: “Đồ ca cũng chạy 3000 mét.”

Đồ ca?

Lục Tễ cùng Chu Nguyên sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Giang Đồ. Ở trường học, nữ sinh gọi nam sinh ca ca ít nhiều có chút ý tứ ái muội, nhưng là Giang Đồ… làm cho người khác cảm giác không giống người sẽ để nữ sinh gọi ca ca, cũng rất khó làm cho người ta cảm thấy cậu không có mập mờ với nữ sinh nào, ngay cả Lâm Giai Ngữ thanh mai trúc mã cũng không có.

Thế nhưng, đáy lòng Lục Tễ vẫn dâng lên một tia cảm xúc quái dị.

Chúc Tinh Dao nhìn vẻ mặt của bọn họ, rất nhanh ý thức được trước mặt bọn họ gọi như vậy không tốt lắm, rất nhanh nói: “Tớ là nói Giang Đồ, bình thường nghe Đinh Hạng và Tây Tây gọi nên quen rồi, liền thuận miệng…”

Nào ngờ, hành vi của cô ở trong mắt Giang Đồ chính là giải thích cho Lục Tễ nghe.

Cậu nhúc nhích một chút, rủ mắt nhìn về phía cô.

Chúc Tinh Dao giải thích xong tư mình đều cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Chu Nguyên không hiểu sao cảm thấy mình có chút dư thừa, cậu ho một tiếng, nhìn về phía Giang Đồ, phá vỡ cỗ quái dị này: “Cái kia… Giang Đồ, cậu làm gì ở đây?” Sẽ không phải đi theo Chúc Tinh Dao đến đây chứ?

Vẻ mặt Giang Đồ lạnh lùng, rút tay ra khỏi túi quần: “Hút thuốc.”

Lục Tễ và Chu Nguyên nhìn thấy bật lửa trong tay cậu, hiểu rõ cười.

Chúc Tinh Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh mắt Giang Đồ nhìn cô, dừng lại một giây liền chuyển đi.

Đúng lúc, chương trình phát thanh 100m bắt đầu, để thí sinh đi điểm danh. Thời gian thi đấu giữa nhóm nam và nhóm nữ chỉ cách nhau 10 phút, Lục Tễ tay đặt trong túi quần, nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Cùng nhau đi thôi.”

Chúc Tinh Dao không có lý do cự tuyệt, gật đầu: “Được.” Cô nhìn về phía Giang Đồ, “Cậu có đi xem thi đấu không?” Cô vốn muốn nói, đừng hút thuốc nữa, đi xem thi đấu đi, nhưng hình như cô không có lý do nào và quyền lợi quản cậu…

Giang Đồ nói: “Lát nữa sẽ đi qua.”

Chúc Tinh Dao cùng Lục Tễ và Chu Nguyên đi trở lại sân thể thao, Giang Đồ đứng tại chỗ hít sâu một hơi, vừa định xoay người, đã bị Hứa Hướng Dương gọi lại, Hứa Hướng Dương chạy đến trước mặt cậu: “Đinh Hạng bỗng nhiên đau bụng, không chạy được 100m, nếu không cậu thay cậu ấy?”

Chúc Tinh Dao đứng bên cạnh sân thể thao, nghe được câu nói Hứa Hướng Dương, xoay người nhìn qua. Giang Đồ nhìn cô một cái, nhét bật lửa vào túi quần, bất động thanh sắc đi về phía sân thể thao, thanh âm nhạt nhẽo: “Có thể.”

Cuối cùng, Giang Đồ cùng Chúc Tinh Dao, Lục Tễ ba người đi điểm danh

Tham gia 100m nam còn có Trương Thịnh, Hứa Hướng Dương nói tìm người thay Đinh Hạng, lại không nghĩ tới tìm Giang Đồ, Lê Tây Tây nhìn thấy Giang Đồ dự thi, còn cố ý viết một trang cổ vũ. Khi phát sóng đến tên Giang Đồ, mặt Trương Thịnh có chút đần thối.

Vòng loại 100m nam, Giang Đồ và Lục Tễ gần như cùng lúc xông qua vạch đỏ.

Giang Đồ chậm hơn Lục Tễ 0,01 giây.

Trương Thịnh hạng ba xông qua vạch đỏ, ba người cùng nhau tiến vào trận chung kết.

Lê Tây Tây cùng Chúc Tinh Dao đi làm chuẩn bị trước trận đấu, nhìn sang bên kia một chút: “Tớ làm sao cảm thấy bầu không khí bên kia quái lạ, Trương Thịnh hình như bất cứ lúc nào cũng muốn đánh nhau với Giang Đồ, kể cả Lục Tễ cũng có chút kỳ quái… Ba người kia hình như đều đang tranh đấu, đều muốn thắng đối phương.”

Chúc Tinh Dao đang khởi động, không chú ý như vậy, cô quay đầu lại nhìn một cái: “Muốn thắng không phải là bình thường sao? Đang trong trận đấu mà.”

Lê Tây nói thầm: “Nói thì nói như thế, nhưng tớ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái…”

Vòng loại 100m nữ lập tức bắt đầu, Chúc Tinh Dao không có thời gian trò chuyện với cô ấy, đi chuẩn bị.

Cô chạy được hạng hai và lọt vào trận chung kết.

Sau khi hạng mục thi đấu buổi sáng kết thúc, Chúc Tinh Dao có chút mệt mỏi, buổi sáng cảm thấy lạnh, lúc này hình như thật sự bị cảm rồi. Thi đấu buổi trưa cô cũng không xem, nằm sấp trong lớp học ngủ, Lê Tây Tây lúc thì chạy đến sân thể thao, lúc lại lo lắng chạy về.

Giang Đồ ra cổng trường một chuyến, khi trở về trên tay mang theo một cái túi, cậu bước vào lớp học.

Chúc Tinh Dao nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, mắt nhắm chặt, nhíu mày thanh tú, hai má trắng nõn lộ ra màu đỏ không bình thường.

Trong lớp học chỉ có hai nam sinh, cũng nằm sấp ngủ, một chút động tĩnh cũng không có, Giang Đồ ngẩng đầu nhìn lướt qua, rủ mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, ngón tay phải của cậu động một chút, cuối cùng cũng giơ tay lên, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán, có chút nóng.

Chúc Tinh Dao chưa tỉnh lại, nhíu mày động một chút, giống như muốn tránh sự đụng chạm của cậu, khuôn mặt chôn vùi vào trong khuỷu tay.

Giang Đồ tay dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu về.

Từ cửa sổ cậu nhìn thấy Lê Tây Tây đang chạy về phía tòa nhà giảng dạy.

HẾT CHƯƠNG 24 (2).

==============================

Editor: Mạc Y Lam.

Vài phút sau.

Lê Tây Tây chạy vào lớp học, thấy trên bàn có thêm một cái túi, cô đem từng hộp thuốc bên trong lấy ra xem, hạ sốt, giảm nhiệt, thuộc cảm loại bột, túi bị cô lật đến xào xạc, Chúc Tinh Dao mơ mơ màng màng mở mắt.

Lê Tây Tây lấy ra một tờ giấy từ trong túi, nhướng mày cười cười: “Này, có người mua thuốc cho cậu.”

Chúc Tinh Dao còn chưa tỉnh táo, xoa xoa mắt, mới nhận ra trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ —— cậu đang sốt, nhớ uống thuốc.

Không có ký tên, nhưng nét chữ quen thuộc này, là của bạn học J.

Cô mờ mịt nhìn về phía hành lang trống rỗng, mang theo giọng mũi hỏi: “Cậu ấy đến đưa nó khi nào? Cậu có nhìn thấy không?”

Lê Tây Tây lắc đầu: “Không thấy.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, a một tiếng, “Cậu xem đi, Lục Tễ vừa đi.”

Chúc Tinh Dao quay đầu, từ cửa sổ nhìn về phía dưới lầu, Lục Tễ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đưa lưng về phía bọn họ đang chạy về phía sân thể thao, bóng lưng lưu loát mạnh mẽ.

Lê Tây Tây lấy thuốc ra, làm theo hướng dẫn lấy vài viên ra nhét vào tay cô, thúc giục: “Cậu mau uống thuốc đi, đừng lãng phí tâm ý của nam thần Lục.”

Chúc Tinh Dao: “......”

Cô đăm chiêu quay đầu lại, giơ tay sờ sờ trán, không biết có phải nằm mơ hay không, luôn cảm thấy lúc trước có người chạm vào trán cô, ngón tay người nọ mang theo chút lạnh lẽo, hình như còn lướt qua chóp mũi cô.

Cảm giác đó…Chúc Tinh Dao không hình dung được, giống như lông vũ cẩn thận chạm qua, lưu lại một tia ngứa ngáy.

Lê Tây Tây lại nhét cho cô một ly nước.

Chúc Tinh Dao nhíu mày uống thuốc.

Đã bốn giờ chiều, quản lý hội thể thao của trường lỏng lẻo hơn bình thường, tan học cũng tương đối sớm, Chúc Tinh Dao uống thuốc xong liền ở trong lớp học lặng lẽ viết từ đơn Tiếng Đức, Lê Tây Tây lại chạy tới sân thể thao.

Thuốc kia hình như có tác dụng ngủ, Chúc Tinh Dao mờ mịt đợi đến năm giờ liền thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi sớm một chút.

Trước khi đi, muốn đi đến sân thể thao nhìn xem một chút, lộ mặt một cái.

Chúc Tinh Dao đeo một cặp xách lớn đi qua sân bóng rổ, một đường đi qua lưới bóng màu xanh lục, rẽ phải đứng trên bậc thềm, cô rũ mắt xuống, từng bậc một đi xuống, cho đến khi trong ánh mắt có thêm một đôi giày thể thao hơi quen thuộc.

Cô sửng sốt, ngước mắt lên nhìn qua.

Giang Đồ đứng dưới cô hai bậc thang, đang ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện.

Bỗng nhiên, một cỗ nước không hề cảnh báo mà từ góc trên bên phải bắn thẳng tới, Chúc Tinh Dao bất ngờ không kịp đề phòng, nước phun làm nửa người cô đều tưới một lần, nước lạnh như băng thấm vào quần áo, dán chặt vào thân thể.

Cái lạnh và sợ hãi bất ngờ, làm cho cô ngay lập tức co vai của mình lại và hét lên: “Á!”

Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Giang Đồ thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên: “Mẹ kiếp, mẹ nó cậu giẫm lệch rồi, đều tưới lên người nữ thần, nhanh dừng lại ngay!”

Là giọng nói của Tào Minh.

Trương Thịnh và Tào Minh đứng bên cạnh vòi nước ngoài sân bóng, dưới chân Trương Thịnh đang giẫm lên một ống nước mềm, cỗ nước chính là phun ra từ trong đường ống nước, cậu ta vốn là muốn chỉnh lại Giang Đồ một chút, nhìn thấy Giang Đồ từ phía dưới đi lên, chuẩn bị tìm thời cơ làm cho cả người cậu ướt đẫm.

Ai ngờ Chúc Tinh Dao đột nhiên đi qua

Cậu ta giật mình, vội vàng dời chân ra, Tào Minh vừa vặn lại túm lấy cậu ta một cái, chân phải vừa dời đi, chân trái lại một cước giẫm lên đường ống nước.

Giây tiếp theo, một cỗ nước mạnh mẽ khác phun ra.

Giang Đồ phản ứng rất nhanh, mau chóng bước lên trên một bậc thang, đem bả vai Chúc Tinh Dao xoay người ấn lên bên tường, Chúc Tinh Dao trượt chân, suýt nữa ngã xuống, rất nhanh lại bị người nắm thắt lưng giữ chặt, toàn bộ thân thể cậu nghiêm nghị che chắn cô kỹ càng.

Hai người mặt đối mặt, nửa người dán sát, tóc, vai, lưng ướt đẫm.

Giọt nước theo đầu tóc và kính mắt của thiếu niên cùng với đường cằm rõ ràng, từng giọt từng giọt rơi xuống, đập vào lông mi, trên trán, chóp mũi Chúc Tinh Dao.

Cô nắm chặt quần áo trên ngực cậu, thở hổn hển, lông mi dài và cong vênh, run rẩy, nước thấm vào mắt.

Cô nâng đôi mắt ướt sũng lên, thoáng cái liền đụng vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Giang Đồ, lồng nguc cậu liên tục phập phồng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.

Trên người hai người nói không rõ ai ướt hơn, có lẽ là Giang Đồ, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh, toàn bộ thân thể đều có chút nóng

Yết hầu nổi lên của thiếu niên lăn một cái, giọt nước theo tác động từ trên mặt cậu trượt xuống, có một giọt rơi vào mắt Chúc Tinh Dao đang mở to.

Một giây sau, Chúc Tinh Dao “a” một tiếng, khó chịu nheo mắt lại, cảm giác bị nước đập vào mắt rất không thoải mái. Cổ họng Giang Đồ dùng sức lăn lên lăn xuống, ma xui quỷ khiến giơ tay lên, lau lên mắt cô, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi......”

Rõ ràng lạnh như vậy, ngón tay cậu lại ấm áp, dán lên mí mắt cô, nhẹ nhàng lau qua.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ thể xác và tinh thần Chúc Tinh Dao run rẩy, không thể nói rõ là vì lạnh, hay là bởi vì cái khác.

......

Trương Thịnh và Tào Minh còn đang chỉ trích lẫn nhau.

Người đi qua kinh ngạc hô lên một tiếng.

Gió lạnh thổi qua, Chúc Tinh Dao lập tức hắt hơi một cái, cảm giác cái lạnh thấm vào trong xương, cả người đều run rẩy, giống như một con mèo nhỏ rơi xuống nước, mềm mại lại yếu ớt.

Giang Đồ buông tay xuống, cậu kéo cô đứng lên, giọng nói khàn khàn:  “Cậu…thế nào? Có bị trẹo chân không?”

Chúc Tinh Dao dựa vào tường đứng vững, xoa xoa đôi mắt không thoải mái, thì thầm nói: “Không có, chỉ là......”

Chưa dứt lời, cô lại hắt hơi, cô giơ tay xoa mũi.

Chỉ là rất lạnh.

Giang Đồ mím chặt môi, xoay người nhìn về phía thủ phạm, lạnh lùng nói: “Các cậu chơi cũng chơi chuẩn một chút, đừng có mà ảnh hưởng đến người vô tội.” Bản thân khí chất của cậu đã lạnh lùng, hơn nữa một thân ướt sũng, bị cậu nhìn như thế, đều khiến người khác cảm thất sợ sệt.

Tào Minh đột nhiên có chút hối hận, chơi đùa với lửa, Trương Thịnh nhìn về phía Chúc Tinh Dao ướt đẫm, hối hận đến không dám tiến lên.

Chẳng bao lâu, có một vài người chạy đến sân vận động.

Bọn họ nhìn thấy bộ dáng chật vật của Chúc Tinh Dao và Giang Đồ, đều ngẩn người.

Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, đang cúi đầu muốn kiểm tra cặp sách của mình có thấm nước hay không, trên đầu bỗng nhiên có một bộ đồ thể thao màu đen rộng lớn, đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, còn bị người ta xoa xoa đầu như chó con......

Cô ngây dại, đầu tóc bị người ta chà xát vài cái, liền nghe thấy Lục Tễ thấp giọng nói: “Cậu lau một chút đi! Đừng để bị cảm lạnh.”

Chúc Tinh Dao: “......”

Cảm lạnh? Không phải cô đã bị cảm rồi sao?

Cậu cũng đã mua thuốc cảm và hạ sốt cho cô rồi mà!

Cô kéo áo khoác xuống, lộ mặt ra, nhìn về phía Lục Tễ, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.....”

Giang Đồ quay đầu lại, rồi trầm mặc quay đầu đi.

Lê Tây Tây chạy đến trước mặt Chúc Tinh Dao, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Trương Thịnh: “Trương Thịnh, mẹ nó cậu bị bệnh thần kinh à? Cậu là học sinh tiểu học sao? Lại đi chơi với ống nước!”

Trương Thịnh nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dao, giải thích: “Tớ không muốn xịt nước Chúc Tinh Dao, tớ......”

“Vậy ngươi muốn đùa giỡn với ai?” Chúc Tinh Dao nắm lấy quần áo Lục Tễ, ngẩng đầu nhìn Trương Thịnh, lúc này cô thật sự tức giận, “Rõ ràng mỗi lần đều là cậu khiêu khích trước, Giang Đồ căn bản không chọc đến cậu cái gì, sao cậu lại ấu trĩ như vậy?”

Người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt Trương Thịnh biến thành màu gan heo, cắn răng không trả lời cô.

Tào Thư Tuấn và Tạ Á cho rằng là hai lớp có người đánh nhau, đẩy đám người ra xem, hình như không phải chuyện như vậy, Tào Thư Tuấn nhìn về phía Giang Đồ và Chúc Tinh Dao ướt sũng, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lê Tây Tây nhanh miệng, liền đem sự thật nhìn thấy rồi còn thêm mắm thêm muối nói một lần.

Trương Thịnh và Tào Minh muốn giải thích, lại không thể giải thích gì được.

“Hai em đi theo tôi đến văn phòng.” Tào Thư Tuấn nhìn Giang Đồ một cái: “Em đi thay bộ quần áo xong cũng qua đó.”

Chúc Tinh Dao lạnh muốn chết, nhưng mà không có quần áo dư, Hạ Cẩn từ trong đám người đi ra, từ trong túi lấy ra một cái túi đưa cho cô: “Ở đây tớ có một bộ đồng phục học sinh, chúng ta cao xấp xỉ ngang nhau, cậu mặc đi.”

Cô ấy đã đưa qua, Chúc Tinh Dao nếu không nhận, liền có vẻ giả tạo, cô nhận lấy túi, mang theo giọng mũi nói: “Cảm ơn cậu.”

Giang Đồ cởi áo khoác ra, vặn nước tại chỗ một chút, nửa người ướt như vậy đi về phía văn phòng, ánh mắt Chúc Tinh Dao nhìn theo cậu, nhịn không được gọi: “Cậu không thay quần áo sao? Nhỡ bị cảm thì sao?”

Vừa rồi......

Hai người xem như cùng hoạn nạn.

Cậu cũng giúp cô ấy chặn nước.

Giang Đồ không mang theo quần áo dư, cậu quay đầu lại nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Tớ không dễ bị cảm như vậy.” Nói xong, xoay người rời đi.

Lục Tễ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn cô: “Nam sinh không dễ bị cảm lạnh đâu, ngược lại cậu, mau đi thay quần áo.”

Không biết có phải là nguyên nhân thân thể không thoải mái hay không, cô cảm thấy cả người choáng váng, thậm chí có chút ý thức không rõ, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tễ, trước mắt bỗng nhiên lại thoáng qua khuôn mặt nhỏ giọt của Giang Đồ, cô lau mái tóc đang ướt đẫm, đưa quần áo thể thao cho cậu: “Quần áo của cậu, cám ơn......”

Tạ Á đứng bên cạnh và nhìn chằm chằm bọn họ.

Lục Tễ bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy áo khoác.

Chúc Tinh Dao thay quần áo của Hạ Cẩn, trở lại trên xe, không nói một tiếng liền nằm ngủ trên ghế, về đến nhà cô ngâm nước nóng nửa tiếng, cả người mới sống lại một nữa. Hơn bảy giờ tối, Đinh Du mang đồ ăn từ nhà hàng lớn về nhà, mới phát hiện cô nằm trên giường sốt cao, sốt đến đỏ mặt.

Cũng may Đinh Du là bác sĩ, bận rộn hơn nửa đêm, Chúc Tinh Dao mới hạ sốt.

Cả buổi tối, Chúc Tinh Dao đều đang nằm mơ, cô mơ thấy khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên ướt sũng nhỏ giọt nước, đôi mắt đen láy thâm trầm giống như một vòng xoáy, trầm mặc nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô. Mỗi khi cô chớp mắt lại mở mắt ra, cậu lại trở lại với biểu hiện lạnh lùng, đối với ai cũng đều như vậy.

Ngày hôm sau thức dậy là giữa trưa, cô thức dậy, giấc mơ đêm qua đã không nhớ rõ, vừa mệt vừa đói.

Đinh Du xin cho cô nghỉ cả ngày, dù sao đây cũng là hội thể thao của trường, không đi cũng không ảnh hưởng.

Nhìn cô tỉnh dậy, gõ cửa: “Dậy rửa mặt đi con, rồi xuống lầu ăn cái gì đó, ăn xong thì tốt hơn.”

Chúc Tinh Dao uể oải đứng lên, điện thoại di động trên bàn rung lên, cô cầm lên xem một chút, mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.

Lê Tây Tây: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu không ổn, ngày mai tiếp tục nghỉ ngơi.”

Lê Tây Tây: “Chung kết 100m không chạy cũng không sao.”

Còn có không ít tin nhắn được bạn học trong lớp gửi, bao gồm cả Trương Thịnh và Tào Minh, hai người kia xin lỗi cô.

Chúc Tinh Dao bỏ qua.

Tin nhắn mới nhất là Lục Tễ gửi tới, bảo cô dưỡng bệnh thật tốt, cô trả lời một câu: “Cảm ơn.”

Sáng ngày thứ ba của Đại hội Thể thao của trường, trận chung kết 100m nam, Giang Đồ là người đầu tiên lao qua vạch đỏ, nhanh hơn Lục Tễ 0,01 giây, Lục Tễ nhận lấy nước Chu Nguyên đưa tới, nhìn về phía Giang Đồ: “Chiều 3000m, tớ sẽ không thua.”

Giang Đồ quay đầu nhìn cậu ta, nhạt nhẽo nói: “Chưa biết được.”

Hai giờ chiều, Chúc Tinh Dao ở bệnh viện truyền nước xong, liền bảo lão Lưu đưa cô trở lại trường học, Lê Tây Tây gọi điện thoại tới: “Cậu mau tới đây đi, Đồ ca và Lục Tễ hai người muốn phân cao thấp, hiện tại mọi người đang đặt cược, xem ai có thể chạy thắng.”

Chuyện đặt cược là do Chu Nguyên cầm đầu, cậu ta gào to, hai lớp liền hưởng ứng, lớp 1 nói Giang Đồ có thể thắng, lớp 2 nói Lục Tễ có thể thắng.

Chúc Tinh Dao có chút mơ màng: “Không phải chỉ chạy 3000 mét thôi sao? Đặt cược cái gì thế?”

Lê Tây Tây nói: “Cậu đừng quan tâm đặt cược gì, cậu nói đi, cậu cược người nào giành lấy chiến thắng?”

HẾT CHƯƠNG 24 (3)

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!