Lọc Truyện

Chiến Thần Sở Bắc - Sơn Tiếu

Rõ ràng nếu Lạc Tuyết còn làm ở Lạc Thị thì kiểu gì hai mẹ con nhà này cũng bám riết lấy cô. 

Thậm chí, còn bắt cô xếp một công việc cho Dương Ân ấy chứ. 

Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Lạc Tuyết đã thôi việc ở tập đoàn Lạc Thị, họ đã lật mặt ngay lập tức. 

Hơn nữa, giọng điệu của họ cũng tỏ rõ thái độ coi thường Lạc Tuyết. 

Đúng là mặt dày hơn cái thớt! 

Đến Sở Bắc cũng phải cau mày lại. 

Với thân phận là thần tướng trấn quốc, anh cũng đã trải sự đời khá nhiều. 

Nhưng hạng người mặt dày cỡ này thì vẫn là lần đầu tiên được thấy. 

Chu Cầm cũng nhăn mặt lại và thầm thấy bực mình. 

“Tiểu Tuyết, chúng ta vẫn còn ba mươi phần trăm cổ phần của Lạc Thị cơ mà?” 

“Dù bây giờ, con có không làm việc thì hàng năm vẫn được khoảng bảy, tám mươi nghìn hoa hồng, đúng không?” 

Nghe thấy thế, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngoái lại rồi nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết. 

Nhưng cô chỉ thở dài một cách chán trường rồi lắc đầu. 

“Đổi thành tiền mặt rồi mẹ ạ!” 

“Đổi sang tiền mặt rồi ư?”, Chu Cầm ngạc nhiên hỏi: “Đổi được bao nhiêu? Nếu không được một, hai trăm nghìn thì mẹ không đồng ý đâu đấy!” 

Chu Cầm không phải kẻ ngốc, bà ta biết rõ dù họ nắm trong tay cổ phần của tập đoàn, nhưng muốn lấy tiền hoa hồng hàng năm của nhà họ Lạc chắc cũng khó như lên trời. 

Vì vậy, đổi sang tiền mặt cũng được! 

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được quá ít. 

Trông thấy ánh nhìn chăm chú của mấy người ở phía đối diện, Lạc Tuyết đành giơ ba ngón tay lên. 

“Ba trăm nghìn!” 

“Ba trăm nghìn?” 

Cả ba người cùng đồng thanh hô lên. 

Chu Cầm khá hài lòng với con số này. 

Còn Chu Lệ và Dương Ân cũng sáng mắt lên, hai mẹ con họ đưa mắt nhìn nhau, không biết lại đang suy tính gì. 

Bầu không khí lập tức lắng xuống. 

Một lát sau, các món ăn đều đã được mang lên. 

Phải công nhận là đồ ăn ở khách sạn đẳng cấp đúng là khác hẳn. 

Từ sắc đến hương đều không chê vào đâu được. 

Nhất là Chu Lệ và Dương Ân, vừa nhìn thấy các món ăn đặc sắc trên bàn, họ sắp chảy nước miếng đến nơi rồi. 

Chu Cầm cạn lời khi thấy dáng vẻ này của hai mẹ con họ. 

“Hai mẹ con dì cứ ăn tự nhiên, hôm nay nhà chị mời!” 

Như chỉ chờ có thế, hai mẹ con nhà kia lập tức ăn như ma đói. 

“Mọi người cùng ăn đi, các món này em ăn chán rồi nên cũng không có hứng lắm!” 

Tuy xua tay nói là vậy, nhưng khi nhìn thấy con tôm hùm, mắt Chu Lệ như sắp dán vào nó đến nơi. 

“Bác ơi, bác không biết chứ mấy món này nhà cháu thiếu gì đâu. Bao giờ bác đến nhà cháu chơi, cháu sẽ đãi mọi người một chầu!” 

Dương Ân cũng cất giọng thản nhiên, ai không biết còn tưởng nhà cậu ta giàu có lắm. 

Thấy thế, Chu Cầm quay mặt đi, không nói gì nữa. 

Sở Bắc và Lạc Tuyết chỉ biết lắc đầu. 

Họ còn lạ gì ý tứ của hai mẹ con nhà này nữa. 

Đúng là da mặt dày siêu cấp vô địch. 

“Tiểu Ân, nói vừa thôi, đồ ăn nguội bây giờ, tập trung vào chuyên môn đi…” 

Chu Lệ lau nước miếng rồi lấy đũa gạt hơn nửa tôm hùm vào bát mình. 

“Vâng, mọi người cũng tự nhiên đi, đừng khách sáo…” 

Dương Ân xua tay, trông họ cứ như là người mời bữa này vậy. 

Cùng lúc đó, cậu ta còn gạt nốt nửa con tôm hùm cuối cùng vào bát mình. 

Mới có mấy phút đồng hồ, mà cả con tôm hùm to tướng đều đã nằm im trong bụng hai mẹ con họ. 

Đến vỏ tôm họ cũng không thèm nhè ra luôn, Lạc Tuyết thật sự không biết họ nuốt chỗ vỏ đó bằng cách nào. 

Nhưng tôm hùm mới là món khai vị của họ mà thôi. 

“Ưm… mẹ ơi, bào ngư cũng ngon phết, mẹ ăn thử đi…” 

“Ái chà! Bào ngư trong truyền thuyết đấy hả? Cũng thường thôi, ăn có gì đặc biệt đâu!” 

“Vâng, còn món gan ngỗng nữa, ngon hơn gan gà có chút xíu thôi à!” 

… 

Hai mẹ con họ động đũa một cái là ăn không ngừng nghỉ. 

Tay họ dính đầy dầu mỡ, trông như những kẻ phàm ăn tục uống. 

Hơn nữa, cứ món nào đắt thì họ sẽ gọi, hệt như đang ăn buffet. 

May mà họ ở trong phòng riêng, chứ nếu ăn ở bên ngoài chắc sẽ bị người khác cười cho thối mũi mất. 

“Ơ kìa, sao mọi người không ăn đi?” 

Hai mẹ con họ ăn ngấu nghiến, cố tống hết những món đắt tiền vào bụng. 

Khi ngẩng đầu lên thì mới thấy ba người nhà Sở Bắc còn chưa động đũa. 

“Bác ơi, mọi người ăn đi, đừng khách sáo với mẹ con cháu làm gì, mấy món này được phết đấy!” 

Dương Ân mời qua quýt một câu rồi vớt một miếng chân giò, sau đó cầm tay gặm luôn. 

“Hai mẹ con cứ ăn đi…” 

Chu Cầm nói dứt câu rồi sầm mặt xuống. 

Loáng cái, đồ ăn đã bị hai mẹ họ đánh chén sạch sẽ rồi, bà ta còn gì mà ăn nữa đâu. 

Lúc này, bà ta đang thấy hối hận, không dưng đi mời hai mẹ con nhà này đi ăn làm gì chứ? 

Đúng là tự làm khó mình. 

Lạc Tuyết càng thấy chán nản hơn, vốn cô còn thấy hơi đói, nhưng khi trông thấy cảnh ăn uống của hai mẹ con nhà này thì khẩu vị đã bay hết sạch. 

Sở Bắc cũng cùng suy nghĩ. 

Một là vì anh không quan tâm, hai là chỉ cần họ không quá đáng thì anh sẽ bỏ qua hết. 

Khi thấy nhà Lạc Tuyết vẫn ngồi yên, hai mẹ con Chu Lệ cũng mặc kệ. 

Họ vẫn tiếp tục ăn như gió cuốn mây bay. 

Nhất là những món đắt tiền, thậm chí họ còn muốn bê cả bát cả đĩa lên để uống cho cạn nước xuýt. 

Nếu không vì nhà Sở Bắc đang ở đây, Lạc Tuyết tin chắc hai mẹ con họ sẽ liếm sạch cả bát đĩa luôn. 

“Ợ, no quá…” 

Sau nửa tiếng càn quét, hai mẹ con Dương Ân đã ăn sạch thức ăn trên bàn. 

Dương Ân ợ một cái rồi hài lòng xoa bụng. 

“Ừm, mấy món này ăn cũng tạm thôi, tôm hùm còn hơi nhạt đấy”. 

Chu Lệ vừa xỉa răng vừa nói. 

Mặt bà ta tỏ vẻ chưa hài lòng, giọng nói cũng có vẻ tiếc nuối. 

“Đúng đấy mẹ, gan ngỗng gì mà ăn như gan gà ý, chẳng ra sao cả!” 

Dương Ân xua tay rồi tỏ vẻ chê bôi. 

Thấy thế, Chu Cầm như muốn phát điên. 

Mặt bà ta hằm hằm giận dữ. 

Cả bữa ăn này bét cũng phải bảy, tám mươi nghìn đấy chứ ít à. 

Mà nào chỉ có vậy, hầu hết đồ ăn đều chui vào bụng hai mẹ con họ rồi còn gì. 

Dẫu thế, Chu Cầm vẫn có thể nhịn được. Nhưng mẹ con Chu Lệ đã được hời rồi còn chê bôi là sao! 

Sao bà ta có thể nhịn được nữa đây? 

Nếu đây không phải em gái và cháu trai ruột của bà ta thì Chu Cầm đã chửi thẳng mặt rồi. 

Mặt Lạc Tuyết cũng nhăn lại. 

Một bữa ăn mà tốn mấy chục nghìn lận, phí phạm quá! 

Đã thế, hai mẹ con Dương Ân còn dè bỉu, đúng là bực mình! 

“Nếu ăn xong rồi thì chúng ta về thôi!” 

Sở Bắc hờ hững cất lời rồi chậm rãi đứng dậy. 

Anh không có gì để nói với hai mẹ con nhà này cả. 

Lạc Tuyết gật đầu đồng ý, nhưng đang định đi thì Chu Lệ đã cất giọng với vẻ coi thường. 

“Này cậu cháu rể ăn bám kia, ai cho cậu lên tiếng ở đây hả?” 

“Đúng! Chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!