“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.
“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.
Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.
“Có ý gì?”
Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.
“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.
Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.
“Đây…”
Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.
Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.
Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?
Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.
Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.
“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”
Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.
Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.
Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?
Đạo lý gì vậy chứ?
Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?
Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.
“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.
Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.
“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.