Nếu chuyện này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn được nữa.
“Hừ! Tôi ngược lại muốn xem ai dám kiêu căng, không xem tôi ra gì”.
Mạc Thư Vân tức giận nói, cất bước đi vào trong.
“Đứng lại!”
Cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.
Chỉ hai chữ thôi cũng đã khiến Mạc Thư Vân khựng lại.
Ngay cả ông ta cũng không biết tại sao.
Dường như nếu không nghe lời thì sẽ xảy ra một việc rất đáng sợ.
“Cậu là Sở Bắc?”
Vừa vào đến cửa đã bị ra uy, sắc mặt Mạc Thư Vân rất khó coi.
Mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, nhưng ông ta quả thật không nhìn thấu được rốt cuộc Sở Bắc có điểm gì khác biệt.
Tên ở rể, bị mù…
Cậu ta có tư cách gì mà khiêu khích mình?
“Ông đến trễ rồi”.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã khiến nội tâm của La Vạn Sơn rơi xuống đáy cốc.
Mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
“Đến trễ thì sao?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, bất mãn nói.
“Sở Bắc phải không? Trước khi nói chuyện, cậu tốt nhất nên nghe ngóng xem tôi là ai đã”.
“Đừng chọc vào người cậu không nên động vào, bằng không rước họa vào thân khi nào chẳng biết đấy”.
Bức tranh chữ ông ta tự tay viết thế mà lại không đe nẹt được một tên vô danh tiểu tốt thế này, Mạc Thư Vân cảm thấy mất mặt dĩ nhiên phải đòi lại thể diện.
“Vậy à?”
Sở Bắc khẽ cười, lộ ra vẻ mặt cảm thấy thú vị.
“Thế còn ông? Ông không sợ chọc vào người mà mình không nên động à?”
“Tôi? Người không nên động vào? Đúng là nực cười!”
Nghe thế Mạc Thư Vân bật cười.
Tiếng cười đầy vẻ kiêu căng và khinh thường.
“Này chàng trai, cậu có biết tôi là ai không?”
“Ở cả Tân Hải này, vẫn chưa có người nào mà tôi không được động vào”.