Ngoài miệng thì nói thế nhưng La Vạn Sơn gần như nằm rạp xuống đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ cười nhạo.
Mạc Thư Vân, nếu ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Ông không cho tôi nói, tôi sẽ không tiết lộ việc Sở Bắc là Thần Tướng Trấn Quốc.
Không phải ông khoác lác rằng không có ai ở Tân Hải có thể phân cao thấp được với mình à?
Thế hôm nay xem xem ông là cái thá gì trước mặt Thần Tướng Trấn Quốc.
Quả nhiên Mạc Thư Vân vừa nghe thế bèn đập bàn đứng dậy.
“Nào có lý này!”
Lạch cạch!
Quân cờ rơi hết xuống đất, Mạc Thư Vân cũng mặc kệ.
Ông ta sầm mặt.
“Nhà họ Lạc cỏn con mà lại có kẻ ngông cuồng như thế ư!”
“Xem ra tôi đã ở ẩn nhiều năm quá nên sắp có người quên mất tên của tôi rồi”.
Ánh mắt Mạc Thư Vân trở nên sắc bén, xoay đầu lại nhìn Vương Càn.
“Anh Vương, thật xin lỗi, tôi có việc phải giải quyết, chỉ sợ không thể ở cùng ông”.
“Không sao! Tôi không làm phiền nữa”.
Vương Càn đứng lên chắp tay chào tạm biệt.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.
Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?
Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.
“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.
“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.
La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.
Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.
Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.
“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.
Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.
Bầu không khí ngày càng nặng nề.
La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.