Vương Càn cười, nịnh bợ một câu.
Mạc Thư Vân xua tay, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo.
“Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng…”.
Có điều còn chưa nói xong đã thấy La Vạn Sơn loạng choạng đi tới.
Phịch, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Mạc Thư Vân.
Gương mặt trắng bệch, vì sốt ruột và sợ hãi gần như vặn vẹo.
“Ông Mạc, cứu tôi với, ông phải cứu tôi đó”.
Cảnh tượng thế này khiến Vương Càn nhăn mày.
Còn Mạc Thư Vân thì lại mang vẻ mặt u ám.
“Câm miệng, đồ vô dụng, lẽ nào chút rắc rối cỏn con này cũng không giải quyết được?”.
Cũng không biết là vì mất mặt hay thực sự chán ghét La Vạn Sơn, Mạc Thư Vân ngay lập tức bực bội quát, ánh mắt như thể giết được người.
“Ông Mạc, đó… đó là…”.
La Vạn Sơn thực sự muốn khóc rồi.
Nhìn khắp Long Quốc, ai dám nói có thể giải quyết thần tướng trấn quốc?
Chỉ có điều còn chưa nói xong đã bị Mạc Thư Vân chán ghét ngắt lời.
“Đủ rồi! Nói thêm nữa thì chẳng phải là La Vạn Sơn ông vô dụng? Rắc rối bé tẹo thế này cũng không giải quyết được, ông còn có mặt mũi đến xin tôi? Tôi không nên giúp ông, mất công hỏng danh tiếng”.
Mạc Thư Vân ngay lập tức phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Sự khinh thường và chán ghét trong giọng nói không hề che giấu.
La Vạn Sơn thấy thế thì vẻ mặt càng nhăn nhó hơn.
Nhưng trong lòng lại vô thức trào dâng cơn giận không tên.
Lúc đầu La Vạn Sơn làm mấy việc không vẻ vang gì cho Mạc Thư Vân. Tạm thời không nói việc suýt thì vào tù, còn có mấy lần tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
Nếu không thì tên họ Mạc này đã thân bại danh liệt từ lâu, làm gì có uy phong của hôm nay?
Nhưng giờ lúc sống chết tồn vong của nhà họ La ông ta lại chỉ để ý thể diện của mình, không hề quan tâm nhà họ La, sao có chuyện thế được chứ.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn phẫn nộ, chợt cười khẩy trong bụng.
Chẳng phải ông cảm thấy mình lợi hại lắm sao?
Chẳng phải ông không coi người khác ra gì sao?
Chẳng phải ông không cho tôi nói ra thân phận của Sở Bắc sao?