Sở Bắc ở một bên khẽ thở dài, lắc đầu.
“Người trẻ tuổi, gọn gàng chút nhé!”
Nói rồi anh nhẹ nhàng xoay thân.
“Ha ha, xem như anh thức thời”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Hoàng thầm mừng rỡ, còn nghĩ Sở Bắc đã thỏa hiệp, khi quay đầu lại thì chỉ thấy Thanh Vũ đang từng bước đi về phía mình, nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù ngoài mặt Thanh Vũ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn hơn lạnh lùng nhưng như thế chẳng phải làm thêm kích thích?
“Hê hê, người đẹp, tôi sẽ yêu thương cô em thật nhiều”.
La Hoàng không kìm nén được mà dang hai tay ra, muốn ôm lấy Thanh Vũ.
Thanh Vũ dừng bước, trong mắt không có cảm xúc gì.
Cô giơ ngón tay ra chỉ vào ngực La Hoàng.
“Xin, xin hãy nương tay!”
La Vĩ vội vàng chạy vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vã muốn cầu xin, chỉ tiếc là vẫn chậm một bước…
Phụt!
Âm thanh cơ thể bị đâm xuyên qua vang vọng khắp đại đường.
Bước chân La Hoàng dừng lại, con ngươi trừng lớn, sắc mặt không còn giọt máu.
Vô thức cúi đầu.
Tí tách! Tí tách!
Máu chảy ròng ròng, ngực hắn ta đã bị đâm xuyên qua.
Hắn ta thậm chí còn có thể cảm nhận được tim của mình đập ngày càng chậm lại, cuối cùng không còn âm thanh.
“Cô, cô…”
La Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cơ thể dần cứng lại, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đầy vẻ không cam lòng.
Phịch!
Cả người ngã nhào xuống đất, máu gần như chảy dài thành sông.
Đây…
Người nhà họ La ở đó ngây như phỗng.
Không ai ngờ được Thanh Vũ lại đột nhiên ra tay.
Lại còn ra tay độc ác như thế.