Nhà họ Lạc sắp diệt vong rồi.
Nếu không, với tính cách của Lạc Vinh Quang thì sao ông ta có thể chủ động gọi cho Lạc Tuyết những hai lần được?
Đã thế, còn không được bên ấy chào đón nữa.
“Hừ, toàn một lũ vô dụng!”
Thấy con trai với cháu gái mình không nói gì, Lạc Vinh Quang hầm hừ bực tức.
Ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng rồi đứng bật dậy.
“Đừng đứng mọc rễ ở đây nữa, đi thôi!”
“Dạ? Đi đâu ạ?”
Hai bố con Lạc Mai ngơ ngác nhìn nhau, không biết Lạc Vinh Quang định làm gì.
“Còn đi đâu nữa?”
Lạc Vinh Quang lập tức trừng mắt lườm họ với ánh mắt hình viên đạn.
“Để xem, tôi đích thân đến gặp thì Sở Bắc và Lạc Tuyết còn dám cứng miệng nữa không!”
…
Tại căn biệt thự, bầu không khí tại đây lúc này cũng không khá hơn ở nhà họ Lạc là bao.
Chu Cầm tức tối đi qua đi lại, trán đã rịn đầy mồ hôi.
Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm phải làm sao đây và những câu mắng chửi Sở Bắc.
Sở Bắc không quan tâm đến bà ta, mà chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ngồi trên sofa với ánh mắt vô hồn, nhưng trong lòng đang rất rối bời.
Hiện giờ, cô thật sự không biết phải làm thế nào cả!
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến hai mẹ con Lạc Tuyết giật bắn mình.
“Ai thế nhỉ? Giờ này rồi còn đến gõ cửa nhà người ta”.
Chu Cầm lẩm bẩm, định ra mở cửa.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
“Trời ơi!”
Theo thói quen, trước khi mở cửa, Chu Cầm đã nhìn qua mắt mèo.