Mặt anh không chút biểu cảm, như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến anh cả.
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Thấy Sở Bắc tiếp tục ngắt máy của Lạc Vinh Quang, mặt Chu Cầm cắt không còn một giọt máu.
Trong lúc rối bời, bà ta còn quên luôn việc trách mắng Sở Bắc.
Còn Lạc Tuyết thì vẫn ngẩn ra, nhưng ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đã trở nên phức tạp.
Sở Bắc, anh làm vậy là đang ép tôi sao?
…
“Thằng khốn Sở Bắc, chết tiệt!”
Ở đầu dây bên kia, thấy mình lại bị tắt máy trước thêm lần nữa, Lạc Vinh Quang tức đến mức nghẹn họng, trong cơ tức giận, ông ta đã đập vỡ nát chiếc điện thoại.
“Thằng Sở Bắc chết tiệt, đáng hận!”
Lạc Vinh Quang giận run người, nhưng hơn hết là sự hối hận.
Năm năm trước, không phải chính ông ta đã sơ suất để Sở Bắc bước chân vào nhà họ Lạc hay sao?
Nếu không thì bây giờ đâu có nhiều chuyện phiền toái đến vậy?
“Ta hận nó, khụ khụ…”
Lạc Vinh Quang ngửa cổ lên hét to, sau đó ho khù khụ suýt tắt thở.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai chỉ biết trơ mắt ra nhìn, chứ không dám khuyên nhủ dù chỉ một câu.
Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Lạc Viễn Hà thấy bố mình giận dữ đến vậy.
Dù ngoài mặt hai bố con Lạc Mai rất thấp thỏm, nhưng trong lòng thì không ngừng cười lạnh.
Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết, ngày tàn của mày tới rồi.
Sau này, đừng mơ bước chân về nhà họ Lạc được nữa.
“Bố, bố bớt giận, cẩn thận trúng kế của thằng mù ấy!”
Một lúc sau, Lạc Viễn Hà mới dám tiến lên rồi dè dặt khuyên nhủ một câu.
Thấy thế, Lạc Mai cũng đi theo rồi cười phụ hoạ: “Đúng đấy ông, chẳng lẽ không có Lạc Tuyết thì công ty không hoạt động được hay sao? Tội gì chúng ta phải hạ mình tới vậy!”
“Hừ, hai bố con anh nói hay quá nhỉ!”
Lạc Vinh Quang hừ nói, ánh mắt lạnh lùng của ông ta khiến bố con nhà kia sợ hết hồn.