Nghe thấy những lời mắng chửi của Chu Cầm, Sở Bắc hoàn toàn không để tâm.
Anh không giải thích, cũng không phản bác.
Không phải điều gì cũng nhất thiết phải nói ra.
Lạc Vinh Quang ức hiếp người khác quá đáng như vậy, sao anh dễ nuốt trôi được cục tức ấy chứ?
Ngoài ra, anh còn muốn xem Lạc Tuyết sẽ có chọn lựa thế nào.
“Sao? Tôi mới nói có mấy câu mà cậu định giở mặt rồi hả?”
Thấy Sở Bắc không nói gì, Chu Cầm càng điên tiết hơn.
“Bây giờ, cậu đã đắc tội với ông nội Lạc Tuyết rồi, con bé không thể quay về công ty được nữa, cậu tính sao đây?”
“Hay loại vô dụng như cậu định ra ngoài kiếm tiền về nuôi cả cái nhà này?”
Chu Cầm tức muốn điên lên, trong lòng thấy vô cùng căm ghét Sở Bắc.
Thấy thế, Sở Bắc vẫn im lặng, còn Lạc Tuyết thì không thể làm ngơ tiếp được nữa.
Cô vừa định lên tiếng khuyên nhủ mẹ mình mấy câu thì điện thoại đã đổ chuông.
Thấy là ông nội gọi tới, Lạc Tuyết lập tức ngẩn ra, nhiều suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu cô.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Mau nghe máy đi, chưa chắc ông con đã nổi giận đâu!”
Chu Cầm mừng thầm, giục Lạc Tuyết nghe máy.
Lạc Tuyết mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó liếc nhìn Sở Bắc rồi mở loa ngoài lên.
“Tiểu Tuyết, ban nãy ông hơi quá lời, cháu đừng để bụng nhé!”
Giọng nói của Lạc Vinh Quang lại vang lên.
Dù giọng nói của ông ta đã dịu hơn, nhưng vẫn chưa hết tức giận!
Lạc Tuyết và Chu Cầm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mừng thầm rồi thở phào một hơi.
“Ông ơi, cháu không để bụng đâu ạ!”
Lạc Tuyết lắc đầu rồi khẽ đáp lời.
“Thế thì tốt! Cháu yên tâm, khi nào cháu về công ty, nhất định ông sẽ bắt bác cả và Lạc Mai xin lỗi cháu”.
“Như thế, cháu đã hài lòng chưa?”
Trong lúc cấp bách, Lạc Vinh Quang không vòng vo nữa mà đưa ra điều kiện luôn.