Ả ta không ngờ lại có ngày mình bại dưới tay của Lạc Tuyết.
“Hừ! Bây giờ nói mấy lời này thì có ích gì?”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi lườm bố con Lạc Mai.
“Nếu trong ngày hôm nay, hai bố con anh không gọi Lạc Tuyết về được, thì tất cả chúng ta sẽ xong đời hết!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai trầm mặc.
Không phải họ đã chịu khuất phục, mà đây chính là sự thật.
“Bố ơi, hay thôi mình đi xin lỗi con bé một tiếng ạ?”
Lạc Viễn Hà nghiến răng, bất đắc dĩ đành thoả hiệp.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng mời Lạc Tuyết quay lại công ty làm việc.
Cứ giải quyết xong vụ hợp đồng rồi tính tiếp.
Nếu không, họ còn chưa giải quyết xong một Dương Xuyên thì lại tới Lý Hải Đông nữa.
Có đến mười nhà họ Lạc cũng không làm gì được mất.
“Hừ, cùng lắm thì con cũng sẽ đi!”
Lúc nói ra câu này, Lạc Mai tỏ vẻ vô cùng hậm hực.
Bắt ả ta đi xin lỗi Lạc Tuyết, cảm giác này còn khó chịu hơn chết.
Thấy thế, sắc mặt của Lạc Vinh Quang mới dịu đi một chút.
Theo ông ta thấy thì chỉ cần hai bố con Lạc Viễn Hà đi xin lỗi là đã nể mặt Lạc Tuyết lắm rồi.
Chắc chắn Lạc Tuyết không còn cớ gì để từ chối nữa.
“Bố con anh biết vậy là được rồi, chỉ mong con bé Lạc Tuyết biết điều một chút!”
Lạc Vinh Quang trừng mắt nhìn hai bố con Lạc Mai rồi lại lấy điện thoại ra.
…
“Sở Bắc, cậu làm gì thế hả?”
Tại căn biệt thự.
Thấy Sở Bắc ngắt máy, Chu Cầm trợn mắt rồi gào ầm lên.
“Cậu có biết đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta không? Cậu chẳng những vứt cơ hội ấy đi, mà còn đắc tội với ông cụ nữa!”
“Nếu ông ấy trách tội thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”
“Đúng là cái đồ sao chổi!”
Chu Cầm giơ tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua.