Lạc Mai nhếch miệng cười lạnh.
Ả ta thậm chí đã nghĩ đến khoảnh khắc bản thân dẫn dắt tập đoàn Lạc thị lên như diều gặp gió.
Còn Lạc Tuyết và Sở Bắc, ngay cả xách giày cho ả ta cũng chẳng xứng, chỉ xứng bị giẫm dưới chân mà thôi!
Đang đắc ý, hai bố con chỉ cảm thấy rất thỏa mãn, ngay cả lưng cũng đứng thẳng hơn nhiều.
Mà Lý Hải Đông đi trước mặt bọn họ lại nhíu chặt mày chưa hề thả lỏng.
Ông ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Để chắc chắn, liệu có cần gọi điện cho cậu Sở xác nhận trước thử không?
Ông ta lấy điện thoại ra, đang bối rối có nên gọi không thì đã nhận một tin nhắn.
Vừa nhìn là do Sở Bắc gửi đến, bước chân ông ta chợt chậm lại!
“Đợi đã!”
Ồ?
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đều dừng lại, có chút không hiểu.
“Tổng giám đốc Lý, còn có chuyện gì sao?”
Đối với câu hỏi của hai người họ, Lý Hải Đông hoàn toàn không quan tâm.
Ông ta mở tin nhắn ra, liếc nhìn một cái, gương mặt thoáng chốc trở nên u ám.
“Được lắm, nhà họ Lạc được lắm, đúng thật là to gan!”
Ngực Lý Hải Đông phập phồng, gần như rít từng câu từng chữ qua kẽ răng.
Mà hai bố con Lạc Mai thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”
Hai cho con nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt lẫn nhau.
“Hừ, nhà họ Lạc được lắm, dám cả gan lừa gạt tôi, lá gan cũng không nhỏ chút nào!”
Lý Hải Đông chậm rãi quay người lại, vẻ mặt u ám, tối đen như mực.
Hai bố con giật mình trong lòng, vẻ mặt tươi cười biến mất trong chốc lát.
“Tổng giám đốc Lý, chúng tôi nào dám lừa ông chứ, có phải chuyện này hiểu lầm ở đâu rồi không?”
“Hiểu lầm con khỉ!”
Lý Hải Đông hừ lạnh một tiếng, khiến hai người sợ đến run rẩy.
“Các người không nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng là tên của ai sao?”
Cái này…
Vẻ mặt Lạc Mai có chút trắng nhợt, cắn răng giải thích.
“Tổng giám đốc Lý, hợp đồng đúng là do Lạc Tuyết ký, nhưng tôi mới là giám đốc của tập đoàn, tôi…”