Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.
“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”
Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.
Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.
Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.
“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”
Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.
“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.
“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”
Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.
Cộp!
Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.
Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.
Thậm chí còn có vẻ xa cách.
“Tại sao chứ?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm một mình, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.
Cô đã bỏ ra biết bao công sức vì nhà họ Lạc.
Nhưng sao giờ lại bị đẩy tới bước đường này?
Cô thật sự không hiểu.
“Tại sao ư? Cô không biết à?” .
Lạc Mai khoanh tay rồi tiếp tục giậu đổ bìm leo.
“Giờ cô hãy mau biến đi, nếu khi tôi quay về còn nhìn thấy cô thì đừng có trách!”
Dứt lời, Lạc Mai trừng mắt lườm Lạc Tuyết với vẻ cảnh cáo.
“Các người thật quá đáng!”
Trong lúc Lạc Tuyết đang không biết mình sai ở đâu thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi chắn trước mặt Lạc Tuyết.