“Tôi thật lòng muốn xin lỗi anh, anh Sở, anh đừng tin lời của Lý Nham nhé!”
Nghe Lưu Phong nói xong, Sở Bắc gật đầu.
“Ra là vậy!”
Nói rồi, anh ngoái lại nhìn về phía Lý Nham.
“Anh còn nhớ lời tôi vừa nói không?”
Câu nói này khiến Lý Nham run lẩy bẩy, mặt thì trắng như tờ giấy.
Tình hình chẳng những khác những gì hắn ta tưởng tượng, mà còn đối lập hoàn toàn.
Chỉ có hắn ta là xui xẻo thôi.
“Chuyện đó, tôi, tôi…”
Lý Nham lo sợ, cứ ấp úng mãi mà không nói nên câu.
“Mẹ kiếp, anh còn ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi anh Sở đi”.
Lưu Phong ngoảnh lại rồi đạp them cho Lý Nham một phát nữa.
Lý Nham sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất.
Dù trong lòng hắn ta thấy rất không phục, nhưng cũng đành cắn răng nhìn về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở, là lỗi của tôi, là tôi sai, xin lỗi cậu…”
Sở Bắc không có biểu cảm gì, nên hai người kia không biết suy nghĩ trong đầu anh.
“Xin lỗi? Không có ý nghĩa gì cả, anh nói thử xem chuyến đi này của tôi có đáng không?”
Nghe thấy thế, mặt Lý Nham trắng bệch.
Lúc ra khỏi cửa, Sở Bắc đã nói một câu.
Nếu chuyện đi này không đáng thì Lý Nham sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Lúc đó, hắn ta chẳng hề bận tâm.
Nhưng bây giờ, câu nói ấy như bùa chú đoạt mệnh của hắn ta.
“Anh Sở đang hỏi anh đấy, câm rồi à?”
Thấy Lý Nham cứ im lặng, Lưu Phong cuống lên rồi lại tát cho Lý Nham thêm cái nữa.
Lý Nham hoảng quá nên vội gât đầu ngay.
“Đáng, đáng lắm ạ!”
Dù hắn ta không chắc Sở Bắc có dám làm gì mình không, nhưng Lưu Phong thì chắc chắn là có.
Với thực lực của nhà họ Lưu thì việc bóp chết Lý Nham là cực kỳ đơn giản.