“Sở Bắc, anh…”
Lạc Tuyết cuống lên, lẽ nào Sở Bắc không biết ý đồ của Lý Nham sao?
Anh đi thế có khác nào nộp mạng chứ?
“Yên tâm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi gật đầu với Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nghiêm mặt rồi không nói gì nữa.
“Được, đi thôi!”
Lý Nham hừ một tiếng, đã chuẩn bị sẵn mưu kế.
Nếu Sở Bắc đã đắc tội với cậu Lưu thì bước chân đi đừng mong trở lại.
Sở Bắc dừng bước rồi ngoảnh lại.
Sau đó, anh lạnh mặt nhìn Lý Nham.
“Để xem chuyện anh bảo có đáng để tôi phải đi không nào!”
“Nếu đáng thì anh được sống!”
“Không thì anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”
Dứt lời, Sở Bắc chống cây gậy trúc đi ra khỏi phòng bao.
“Hừ! To mồm quá nhỉ!”
Lý Nham ở phía sau sầm mặt xuống.
Câu nói của Sở Bắc đúng là ngông cuồng.
Chờ gặp cậu Lưu rồi để xem mày sẽ chết thế nào.
Lý Nham hầm hự, sau đó mặc kệ Chu Cầm và Lạc Tuyết rồi đi nhanh ra ngoài.
“Tiểu Tuyết, phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta về trước đi, nhỡ bị liên luỵ thì phiền phức lắm!”
Chu Cầm có vẻ lo sợ, không còn thấy hứng thú với đồ ăn thức uống trên bàn nữa.
Bà ta không lo cho Sở Bắc, mà chỉ sợ tai bay vạ gió.
“Mẹ, mẹ nói gì thế?”
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta: “Chúng ta phải tin tưởng Sở Bắc, dù có về thì cũng phải chờ anh ấy rồi cùng về!”
Tuy nói vậy, nhưng Lạc Tuyết đang nhăn mặt lại.
Cô đang thấy rất lo lắng.
…
Ở phía khác, Lý Nham dẫn Sở Bắc nhanh chóng đi đến căn phòng bao của Lưu Phong.
“Sở Bắc, vào đi, cậu Lưu đang chờ cậu ở bên trong đấy!”
Lý Nham bật cười rồi thầm nghĩ chỉ cần Sở Bắc bước vào thì đừng hòng trở ra.