Nhưng cậu ta thật sự không ngờ chiếc thẻ đen duy nhất đó lại nằm trong tay của người đàn ông này.
Xong rồi!
To chuyện rồi!
Đôi tay cầm chiếc thẻ của cậu nhân viên run lên.
Mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn Sở Bắc.
“Sao thế? Có mỗi chiếc thẻ thôi mà cậu băn khoăn gì thế hả?”
Lý Nham cau mày, song vẫn chưa phát hiện ra điểm kỳ lạ nên vẫn rất hống hách.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Lại có biến gì nữa chăng?
Mới có mấy phút trôi qua, mà lưng cậu nhân viên ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ta cung kính trả lại chiếc thẻ cho Sở Bắc bằng hai tay.
“Có phòng không?”
Sở Bắc không có ý nhận lại, thái độ của anh cũng không có gì thay đổi.
“Có ạ!”
Cậu nhân viên gật đầu ngay mà không dám nhiều lời.
“Có cần đặt trước không?”
“Không, không cần đâu ạ!”
“Cần thẻ hội viên nữa không?”
“Cũng không ạ!”
Vì thế, một cảnh tượng lạ lùng đã diễn ra.
Sở Bắc đứng chắp tay sau lưng rồi hờ hững hỏi.
Cậu nhân viên kia thì khúm núm rồi đáp lời một cách lễ phép.
Hơn nữa, trông dáng vẻ của cậu ta còn vô cùng sợ sệt.
Thái độ lúc nói chuyện cũng lễ phép đến lạ lùng.
Tóm lại đã hoàn toàn khác lúc trước.
Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều thấy có gì đó là lạ, nhưng không rõ là ở đâu.
Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.
Đến mức không ai có thể ngờ tới.