“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.
Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.
Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.
Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.
“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.
Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa.
“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.
“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.
Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.
Năm trăm nghìn?
Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.
Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.
Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!
“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”
Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.
“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.
“Tôi không đặt bàn trước!”
Cuối cùng, Sở Bắc đã lên tiếng.
Câu trả lời của anh khiến Lý Nham và cậu nhân viên nhếch mép cười vì thấy người khác gặp hoạ.