Giọng nói anh lạnh tanh, khiến bầu không khí ở đây nhưng đóng băng.
Cậu nhân viên rùng mình rồi nhìn Sở Bắc, không biết tại sao đột nhiên cậu ta thấy lạnh hết cả người.
Nhưng, cậu ta vẫn lắc đầu với vẻ không hề nao núng.
“Tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi, mong các vị thông cảm”.
Cậu nhân viên nghiến răng với vẻ nham hiểm.
Trước đó, cậu ta đã nhận nhầm một tên nghèo nàn là khách VIP.
Sao mà nuốt trôi cục tức này được chứ!
Giờ mà không tìm cách phát tiết thì cậu ta thấy bứt dứt lắm.
“Sở Bắc, cậu đừng không biết xấu hổ thế được không?”
Lý Nham ở phía sau khoanh tay trước ngực, thản nhiên đứng xem náo nhiệt.
“Chậc chậc, cháu gái nhà họ Lạc dẫn một tên mù đến nhà hàng Thần Tinh trộm cắp! Tin này sẽ hot lắm đây!”
Vẻ đắc ý của Lý Nham đối lập hoàn toàn với vẻ khó xử của bên Lạc Tuyết.
“Lý Nham, không có chứng cứ thì anh đừng có mà nói bừa, không tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy”.
Lạc Tuyết không thể nhịn được nữa, lập tức trừng mắt nhìn Lý Nham.
“Kiện tôi ư? Ha ha, eo ôi sợ thế, tôi đang sợ lắm đây này!”
Lý Nham ôm ngực rồi bật cười ha hả.
“Muốn kiện thì cứ việc, cẩn thận chưa kiện được tôi thì mình đã bị tống vào tù trước rồi”.
Lạc Tuyết chỉ là cô cháu gái không được nhà họ Lạc đoái hoài tới thì Lý Nham sợ gì chứ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, tức đến đỏ cả mặt.
“Anh chán sống rồi đúng không?”
Một câu nói chợt vang lên.
Lý Nham đảo mắt nhìn thì vừa hay nhìn vào đôi mắt vô hồn của Sở Bắc, hắn ta lập tức thấy sợ hãi.
Đột nhiên hắn ta thấy Sở Bắc không hề dễ chọc vào.
Nếu hai người đánh nhau thì chưa biết ai sẽ gặp nạn đâu.
Lý Nham nhanh chóng lùi lại với vẻ sợ sệt.
“Sao, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hoá giận à?”