Sở Bắc ngẩng đầu lên, đang định cất giọng thì Lạc Tuyết đã thở dài một hơi rồi kéo lấy ống tay áo anh.
“Thôi bỏ đi, Sở Bắc, về thôi!”
Lạc Tuyết như đã thoái chí, giọng nói cũng trở nên vô lực.
Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không gian như nổi lên một luồng khí thế đè nén.
Nhưng nghĩ tới con gái đang ở đây, Sở Bắc đành buông lỏng tay.
“Được rồi, mình về thôi!”
Dứt lời, anh chỉ biết lắc đầu, sau đó dẫn hai mẹ con Lạc Tuyết đi về.
Thấy thế, Chu Cầm mới thở phào một hơi.
Nếu Sở Bắc động tay động chân ở đây thì to chuyện mất.
“Khoan đã!”
Nhưng họ vừa định cất bước thì lại có một giọng nói hờ hững vang lên.
Chu Cầm và Lạc Tuyết cùng ngẩng đầu lên thì thấy có người đang đứng chắn trước mặt mình.
Người đó lạnh mặt, khiến ai nhìn cũng thấy sợ.
“Các vị chờ đã, anh Lý nói cũng đúng! Mong các vị phối hợp để chúng tôi kiểm tra đã!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, đừng nói là Lạc Tuyết, đến Chu Cầm cũng sầm mặt.
Lý Nham chỉ tuỳ hứng nói một câu, rõ ràng chỉ để kiếm chuyện với họ thôi mà!
Họ đã chịu nhịn lùi một bước rồi.
Nhưng cậu nhân viên này lại tin lời hắn ta ư?
“Các vị, tôi cũng chỉ làm theo quy tắc thôi, dẫu sao đồ đạc trong nhà hàng cũng rất quý, nếu có gì mất mát, thì không ai chịu trách nhiệm được”.
Cậu nhân viên cất giọng bình thản.
Nghe thấy thế, cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Làm theo quy tắc? Phối hợp kiểm tra?
Rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
Bọn họ vừa vào đây đã đi theo cậu nhân viên này rồi.
Chẳng lẽ cậu ta không biết họ có lấy gì hay không sao?
Rõ ràng cậu ta đang cố tình gây khó dễ cho họ.
“Các người đừng có mà quá đáng!”