Bà ta vừa định giải thích thì đã có một giọng nói cợt nhả vang lên ở phía sau.
“Ơ, Sở Bắc đấy à? Sao thế, dạo này phất lên rồi hay sao mà lại dám đến đây ăn cơm thế?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết đều ngoái lại nhìn.
Đập vào mắt họ là nụ cười giễu cợt của Lý Nham.
Hai mẹ con Lạc Tuyết thấy chột dạ, mặt mày đều có vẻ khó coi.
Phiền rồi đây!
Chưa bàn đến vụ hiểu lầm này, nhưng lúc họ đang mất mặt lại bị Lý Nham nhìn thấy.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn thể diện gì nữa.
Hai mẹ con Lạc Tuyết cúi đầu xuống không nói gì.
Còn Chu Cầm thì đang thầm chửi bới Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
“Anh là…”
Nhân viên phục vụ cau mày, sau đó hết nhìn Lý Nham lại nhìn Sở Bắc.
Lý Nham liếc Sở Bắc một cái rồi tiến lên phía trước, sau đó lấy một tấm thẻ màu vàng ra khua khua trước mặt cậu nhân viên đó.
“Tôi với cậu không quen biết gì cả, nhưng cậu biết tấm thẻ này chứ?”
Lúc nói câu đó, Lý Nham còn liếc Sở Bắc một cái.
Giọng nói châm chọc của hắn ta như có ý khiêu khích.
“Thẻ VIP? Anh chính là anh Lý Nham ạ?”
Cậu nhân viên đó sững người, ánh mắt nhìn Lý Nham lập tức khác hẳn.
Lý Nham gật đầu nói: “Sao, có vấn đề gì không?”
“Phòng của cậu Lưu chuẩn bị xong chưa? Cậu ấy đến bây giờ đấy, đừng làm người ta thất vọng”.
Lý Nham kẹp chiếc thẻ bằng hai ngón tay rồi nói với giọng đắc ý.
Tấm thẻ này chính là của Lưu Phong.
Nếu không, với thân phận của nhà họ Lý thì hắn ta chưa đủ tư cách để sở hữu chiếc thẻ này.
Dù không biết tại sao tự nhiên cậu Lưu lại mời mình đi ăn, nhưng Lý Nham không ngại mượn cớ này để ra oai một phen.
Thậm chí, hắn ta còn thấy chắc chắn nhà họ Lý sẽ phất lên.
“Không ạ, không có vấn đề gì đâu ạ! Phòng đã chuẩn bị xong, mời anh lên tầng trên!”
Cậu nhân viên lắc đầu lia lịa rồi vội vàng làm động tác tay mời.