Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Bên kia, mặc dù nhà họ Từ cũng đã rút lui nhưng bọn họ cũng giống nhiều người khác, đều đứng bên ngoài hóng chuyện, bọn họ muốn xem thử đến cuối cùng ai có thể bước vào cánh cửa của khách sạn này.

Chỉ có điều, không ai trong người nhà họ Từ cho rằng Trần Thanh có thể bước vào trong, dù sao thì Trần Thanh cũng chỉ có một mình, còn nhà họ Ngụy lại là một thế lực lớn.

"Trần Thanh, anh nhất định không được để mình bị làm sao đâu đấy, nếu không tôi không biết phải ăn nói với Nam Cung Yến thế nào", lúc này, trong lòng của Từ Tịnh Nhã lại hối hận vô cùng, cô ta không ngờ được sự tình lại biến thành tình trạng không thể cứu vãn như thế này.

Thực lực của nhà họ Phòng vô cùng lớn mạnh, năng lực của Trần Thanh cũng mạnh không kém, nhưng sợ rằng anh vẫn không phải là đối thủ của nhà học Phòng.

Cô ta chỉ hy vọng nếu Trần Thanh không đánh lại được anh có thể chạy trốn được.

Tuy rằng người nhà họ Ngụy cũng đi ra khách sạn Thụy Hải, nhưng họ cũng giống những người khác, ngồi trong xe của mình, quan sát bên này.

"Đại trưởng lão, sao khi nãy chúng ta không ở lại, nếu như nhà họ Phòng không thể đối phó Trần Thanh, ông có thể trực tiếp ra tay, giết chết Trần Thanh, như vậy cũng có thể phô bày được sức mạnh của nhà họ Ngụy chúng ta", trên một chiếc xe, Ngụy Giang Hà nhìn Ngụy Đỉnh Phong với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi.

"Giang Hà, anh ấy à, vẫn còn non lắm. Nếu như thật sự chỉ là mâu thuẫn bình thường, nhà họ Phòng nhất định sẽ không để khách khứa của mình rời đi hết đâu. Dù sao, đây cũng là cơ hội tốt để phô trương thực lực nhà họ Phòng".

"Nếu nhà họ Phòng để khách khứa ra về hết, vậy thì chứng tỏ họ có chuyện gì đó không muốn để người ngoài biết, đây có thể là bí mật nhà họ Phòng".

"Nếu như chúng ta không rời đi, ắt sẽ dẫn tới sự nghi kỵ của nhà họ Phòng, đến lúc đó lại bất lợi cho sự hòa hảo của hai gia tộc".

Ngụy Đỉnh Phong là người dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần nhìn một cái đã có thể đại khái đoán được sự việc.

Nghe thấy lời đại trưởng lão, Ngụy Giang Hà cùng các lãnh đạo nhà họ Ngụy đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

"Vậy... Đại trưởng lão, nếu như cuối cùng Trần Thanh... thắng thì chúng ta phải làm sao?", Ngụy Giang Hà hơi ngập ngừng nói với Ngụy Đỉnh Phong.

"Tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ nhưng nếu như thật sự xảy ra tình huống như anh nói thì chúng ta thay đổi kế sách đối với Trần Thanh, không thể cứng rắn được".

Nói xong, Ngụy Đỉnh Phong nhìn sâu vào mắt Ngụy Giang Hà.

Bị ánh mắt của đại trưởng lão quét qua, Ngụy Giang Hà lập tức thấy hốt hoảng trong lòng, ông ta biết, e là mọi tính toán của mình đã bị đại trưởng lão biết được, có vẻ đại trưởng lão không hài lòng đối với một vài quyết định của ông ta.

Nghĩ đến đây, sau lưng Ngụy Giang Hà chảy đầu mồ hôi, giữa hè nắng nóng mà ông ta lại cảm thấy ớn lạnh.

"Đương nhiên, Giang Hà, những đóng góp của anh cho gia tộc trong mấy năm nay, tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, tất cả đều phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, nếu những chuyện khác làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, anh biết phải làm gì rồi đấy", Ngụy Đỉnh Phong nói với vẻ mặt lạnh lùng.

"Vâng, đại trưởng lão, Giang Hà biết phải làm thế nào”, Ngụy Giang Hà lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy đại trưởng lão không hài lòng với cách làm lấy việc công để trả thù tư của mình, nhưng lại không nghĩ đến việc tước bỏ chức vị gia chủ của mình.

Đợi sau khi nhà họ Ngụy rút lui hết, đám người nhà họ Phòng đều nhìn Trần Thanh với ánh mắt chẳng mấy thiện ý.

Người bình thường trong gia tộc của nhà họ Phòng tuy không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho người đứng đầu của gia tộc căng thẳng như vậy, nhưng đạo lý cùng chung mối thù thì vẫn hiểu được.

"Oắt con, cậu biết được tộc Hắc Sơn từ đâu hả?", lúc này Phòng Vũ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần Thanh.

"Lão già, tôi đây phải có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ông sao?", Trần Thanh nghe thấy mấy lời không khách khí kia của Phòng Vũ thì cũng thẳng thừng chửi lại chẳng hề muốn chịu thua thiệt.

Phòng Vũ nghe thấy cách xưng hô của Trần Thanh đối với mình thì lập tức sững người, ngay sau đó lại càng thêm giận dữ hơn.

Sống ở đời bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám vô lễ với ông ta như vậy, ông ta đều có chút không quen, bây giờ bỗng nhiên lại nghe thấy vậy, cơn giận dữ trong lòng lại càng dâng cao thêm.

"Oắt con, cậu chết chắc rồi!", Phòng Vũ giận dữ, ngay lập tức cơ thể ông ta lắc một cái, đánh mạnh vào đầu Trần Thanh.

Ông ta căn bản không hề nương tay trong cú đánh này

"Tôi thấy ông chán sống rồi thì phải, lại dám ra tay với ông đây hả, hôm nay tôi mở lòng từ bi, tiễn ông về Tây Thiên", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, lập tức quơ tay nghênh chiến.

Kể từ sau khi cơ thể được rèn luyện hai lần, anh vẫn chưa được đánh nhau đã đời lần nào, lần này anh nhất định phải đánh thật đã, sức mạnh của lão già này cũng không hề kém, chỉ không biết có chống đỡ được không thôi.

Trong chớp mắt hai người đã va chạm nhau, một luồng sức mạnh lớn lan tỏa ra xung quanh, bàn ghế, băng ngồi xung quanh bọn họ đều bị luồng sức mạnh này đánh vỡ nát.

Đám người nhà họ Phòng nháo nhào lùi lại phía sau, không có ai dám lại gần chỗ hai người đánh nhau.

Đợi đến khi luồng sức mạnh kia tiêu tan, mọi người mới phát hiện hai người Trần Thanh và Phòng Vũ đều đã lùi ra sau hai bước, dễ thấy, trong cú đụng độ khi nãy, hai người đều ngang tài ngang sức.

Thấy cảnh tượng này, đám người Phòng Vĩnh Tín lập tức thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không ngờ thực lực của Trần Thanh lại mạnh đến thế, phải biết rằng tuy Phòng Vũ không phải là người giỏi võ nhất của nhà họ Phòng bọn họ, nhưng ít nhiều cũng nằm trong top 3.

Mà trưởng lão Phòng Vũ đã tu luyện nhiều năm như vậy, tên Trần Thanh mới lớn chừng này, khoảng hai mươi tuổi mà lại có thể đánh ngang sức với Phòng Vũ, thật đúng là lật đổ những nhận thức của bọn họ.

"Hả? Chỉ là thiên tiên tiểu thành, mà lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!", sắc mặt Phòng Vũ bỗng thay đổi, một cú đánh khi nãy, tuy ông ta vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực nhưng cũng đã dùng tới tám phần công lực.

Nhưng ngay cả như vậy, đối phương lại vẫn có thể cân sức với ông ta, hơn nữa, cánh tay ông ta lúc lại còn sưng lên đau đớn.

Nhìn lại Trần Thanh lại như chẳng có chút thương tổn gì, thậm chí còn chẳng thay đổi sắc mặt.

"Hừ, oắt con, lần này lão đây phải đánh nghiêm túc rồi!", bất phân thắng bại với một thằng nhóc nhỏ hơn mình cả hai thế hệ, đây chính là nỗi nhục của ông ta.

Xung quanh lại có nhiều người nhà họ Phòng như vậy, đây đúng là một cú đả kích lớn đến danh tiếng và uy nghiêm của Phòng Vũ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!