Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

"Mày câm miệng lại ngay! Người đâu, lôi thằng khốn này ra ngoài cho tôi", Phòng Văn Diệu nổi khùng lên, hắn ta quát thật to.

Đám bảo vệ đang chờ sẵn bên cạnh cùng xông lên đè Ngụy Thân xuống mặt đất, kéo hắn ta quăng ra khỏi phòng tiệc như một con chó chết. Lúc đó, Ngụy Thân cũng muốn nói gì đó, nhưng nhân viên bảo vệ kia cực kỳ thông minh, đánh hắn ta ngất xỉu rồi lôi ra ngoài.

Nhìn thấy thủ đoạn của người nhà họ Phòng, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, không dám nói lung tung nữa.

Dù sao lúc đầu Ngụy Thân cũng định lấy lòng người nhà họ Phòng, nhưng không ngờ lại chuốc họa vào thân.

"Gia chủ Phòng, xem ra ông không mấy quan tâm đến cuộc sống của con ông sau này nhỉ? Nếu thế thì tôi cũng hết cách rồi", Trần Thanh lắc đầu như thể bất đắc dĩ lắm.

"Thằng ranh, câm miệng lại! Cắt lưỡi nó cho tôi!", Phòng Vĩnh Tín quát lạnh một tiếng, đám bảo vệ lập tức lao về phía Trần Thanh.

Chỉ có điều Trần Thanh sẽ chẳng đứng yên để cho bọn họ động tới mình, bọn họ vừa tới gần là anh lập tức ra tay.

Bịch... Bịch...

Mấy bàn tay vung ra, đám bảo vệ bị đánh bay ra ngoài như mấy con búp bê vải.

"Gia chủ Phòng, bảo lũ ăn hại ấy tới đối phó với tôi, ông không cảm thấy buồn cười sao?", Trần Thanh đánh bay đám bảo vệ đi rồi phủi tay, nói bằng giọng ngả ngớn.

Thấy Trần Thanh ra tay, đôi mắt của Phòng Vĩnh Tín co rụt lại!

Ông ta biết cái tên ngông cuồng này tới đây để gây chuyện, nếu không thì đã chẳng sỉ nhục nhà họ Phòng một cách trắng trợn như thế.

"Rốt cuộc mày là ai?", Phòng Vĩnh Tín không thăm dò ra được thực lực của Trần Thanh, bèn mở miệng hỏi.

"Tôi tới để chúc mừng, các ông không cảm kích thì thôi, lại còn dùng bạo lực với tôi, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?", Trần Thanh bắt đầu đanh giọng lại, lạnh lùng nhìn về phía Phòng Vĩnh Tín.

"Mày không muốn tiết lộ thân phận thì tao cũng không hỏi nữa, đợi đến khi bắt được, nhà họ Phòng sẽ có cách để mày phải mở miệng. Đến lúc đó, mày có muốn chết cũng khó đấy. Đắc tội với nhà họ Phòng, kết cục sẽ rất thê thảm”, Phòng Vĩnh Tín thản nhiên nhìn Trần Thanh rồi liếc sang chỗ nhà họ Dương.

Sắc mặt của Dương Đức Trung và Dương Lệ biến đổi hẳn. Bọn họ là người thành phố Vân Hải, sinh ra và lớn lên ở đây, vậy nên cảm thấy kính sợ nhà họ Phòng từ tận đáy lòng.

Chính bọn họ đã đưa Trần Thanh vào, bây giờ Trần Thanh đắc tội với nhà họ Phòng, e rằng nhà họ Dương bọn họ cũng sẽ gặp rắc rối. Nhà họ Dương vừa trải qua một tai nạn lớn, mới bình thường trở lại chưa được bao lâu, không thể gặp vấn đề gì được nữa.

"Gia... Gia chủ Phòng, nhà họ Dương không có quan hệ gì với Trần Thanh cả, chỉ bởi vì cậu ta quen biết với con gái tôi nên con gái tôi mới định dẫn tới gặp tôi. Nhà họ Dương chúng tôi hoàn toàn không biết những gì mà cậu ta làm, cũng sẽ không đối đầu với nhà họ Phòng, mong Phòng gia chủ xem xét thật kỹ".

Dương Đức Trung cắn răng một cái rồi đứng lên nói.

Mặc dù nhờ Trần Thanh nên lúc trước nhà họ Dương mới thoát được một kiếp nạn, nhưng bây giờ đối mặt với nhà họ Phòng, Dương Đức Trung quyết đoán lựa chọn.

Nhà họ Phòng là một con quái vật khổng lồ, bọn họ không đắc tội nổi. Nếu hôm nay không phân rõ giới hạn với Trần Thanh thì e là nhà họ Dương sẽ không thể tồn tại được.

Nghe thấy câu nói của bố mình, sắc mặt của Dương Lệ biến đổi hẳn. Cô ấy không ngờ là bố mình lại chối bỏ quan hệ với Trần Thanh, như thế khác nào qua cầu rút ván.

Đám người nhà họ Dương nghe gia chủ nói vậy thì đều thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phòng. Đối với bọn họ, nhà họ Phòng đáng sợ hơn Trần Thanh nhiều, đó là lòng kính sợ đã ăn sâu vào xương máu.

"Bố, sao bố lại thế...", Dương Lệ kéo bố mình lại rồi sốt sắng nói.

"Con đừng nói gì hết, chuyện đã đến nước này rồi thì bố chỉ có thể làm như vậy mà thôi", Dương Đức Trung nói ngay, sau đó bảo người nhà họ Dương ở đằng sau giữ Dương Lệ lại.

"Gia chủ Phòng, thật ngại quá, tôi dạy con không nghiêm, về nhà tôi sẽ bảo ban lại con bé", Dương Đức Trung nói với Phòng Vĩnh Tín.

Trong lúc nói, ông ta chẳng nhìn Trần Thanh cái nào, như thể người đã cứu nhà họ Dương không phải là anh.

Trần Thanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, chỉ nhìn Dương Đức Trung một cái thật sâu.

Anh không trách Dương Lệ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm được gì trước quyết định của gia tộc.

"Tốt lắm, chú em Đức Trung là người hiểu chuyện, mong hãy lùi sang một bên, tôi sẽ xử lý thằng nhóc ngông cuồng này trước", Phòng Vĩnh Tín rất hài lòng trước hành động của Dương Đức Trung, xem ra nhà họ Phòng vẫn có sức uy hiếp với mọi người ở thành phố Vân Hải.

"Nếu mày muốn mạnh bạo hơn thì cũng được thôi. Người đâu, bắt lấy thằng đó!", Phòng Vĩnh Tín nhìn về phía Trần Thanh, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Phòng Vĩnh Tín vừa dứt lời, năm bóng người xuất hiện xung quanh Trần Thanh, bao vây anh kín mít.

Lúc này, khách khứa xung quanh đều đứng lùi ra xa, sợ gặp tai bay vạ gió.

"Vẫn chưa đủ đâu. Nếu lão già nhà ông muốn lũ phế vật này tới nộp mạng thì tôi đành lãng phí chút sức lực vậy", nhìn năm người này, Trần Thanh lắc đầu.

Đối với Trần Thanh, năm tên võ giả hậu thiên tiểu thành này chẳng khác đám bảo vệ vừa rồi là bao. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264

"Đánh xong đi rồi hãy nói", Phòng Vĩnh Tín cười lạnh một tiếng. Những võ giả này khác hẳn với bảo vệ bình thường, mong là sau khi đánh xong, thằng ranh này vẫn còn hăng hái như thế.

Nghe thấy lời nhận xét của Trần Thanh về mình, năm người kia lập tức nổi giận. Bọn họ là võ giả, bình thường đâu có ai dám ăn nói với bọn họ như vậy. Với người bình thường, bọn họ là những người kiểm soát tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!