Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

“Một bức bảo bối như vậy giá bao nhiêu?”

“Tôi thấy không thể ước tính được”.

“Bảo vật vô giá”.

“Không sai, là một bảo vậy vô giá, cây thông Phỉ Thúy tự nhiên”.

“Cái này còn tinh tế hơn cả Phỉ Thúy Cải Trắng của lão phật gia năm đó nữa”.

“Nước ngọc cũng tốt, chỉ có điều hơi nhỏ”.

Những người xung quanh lúc này cũng tỉnh táo lại, lập tức bàn tán sôi nổi, dường như cây thông Phỉ Thúy này là của họ vậy.

Thấy ánh mắt của Trần Thanh, Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ lo lắng nhìn về phía anh, giống như trẻ con chờ được phát kẹo vậy.

Giang Tử Phong đương nhiên nhìn ra vẻ khó xử của đại ca mình, lập tức đưa mắt nhìn Hứa Thiệu Phong bên cạnh.

Hứa Thiệu Phong lúc này ngồi bệt trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu, thật ra lúc ngọn cây thông Phỉ Thúy lộ ra, hắn ta đã biết rồi.

Hắn đã thua.

Mà còn thua một cách triệt để.

Không phải hắn không thể thua mà là thua có chút không cam tâm.

Trần Thanh này rốt cuộc là yêu quái phương nào?

Tài năng võ nghệ kinh người, có thể gọi là đệ nhất của cả cái thành phố Nam Hải này.

Bây giờ trên con đường cược ngọc, lại cũng làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn ta lại muốn quỵt nợ người như vậy, không phải là tự tìm cái chết sao?

Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhận thua thôi.

“Hai vị trưởng lão, đại ca tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, đợi chúng tôi cá cược xong, chúng ta hãy bàn đến chuyện viên ngọc này do ai điêu khắc nhé”, Giang Tử Phong học theo Trần Thanh, khoát tay cung kính nói với Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ.

Nghe thấy lời của Giang Tử Phong, hai người họ mới nhớ rằng mình là ban giám khảo của vụ cược ngày hôm nay.

Công việc chưa hoàn thành mà lại chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện của mình.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thiệu Phong.

“Hứa béo, thế nào? Sắc mặt của anh có vẻ không được tốt nhỉ”, Giang Tử Phong nhìn vẻ mặt uể oải của Hứa Thiệu Phong mà nói.

“Không đúng, bắt đầu từ hôm nay anh phải gọi tôi là anh Phong, nào, gọi thử tôi nghe coi”, Giang Tử Phong đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược với Hứa Thiệu Phong khi nhặt được hòn đá thô kia, lập tức nói với giọng khiêu khích.

“Tôi thua thì tôi nhận, đây là tất cả tài sản do tôi đứng tên, đã lập bảng tóm tắt và kí tên rồi, chỉ cần các cậu kí tên thì những thứ này sẽ thuộc về hai người”.

Hứa Thiệu Phong không để ý đến Giang Tử Phong, hắn ta nhìn Trần Thanh, đồng thời lấy ra một xấp hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.

Những thứ đã chuẩn bị này hắn vốn dĩ không muốn lấy ra, nhưng bây giờ thật sự thua rồi, hắn có chút muốn khóc.

Giang Tử Phong nhìn thấy Hứa Thiệu Phong phối hợp như vậy, tự nhiên không ép hắn ta gọi mình là anh nữa.

Sau khi nhận được đồ, Giang Tử Phong lập tức kiểm tra tính xác thực của những hợp đồng chuyển nhượng đó.

“Đại ca, ok”, Giang Tử Phong đột nhiên hưng phấn, những tài sản này có thể nói là rất hùng hậu.

Chắc phải hơn 12 tỷ đấy, lần này Hứa Thiệu Phong đúng là phá sản rồi.

Trần Thanh nhìn Hứa Thiệu Phong, anh đi tới phía trước và nói: “Chuyện này lát nữa hãy nói”.

Trần Thanh nói vậy làm Hứa Thiệu Phong có chút kinh ngạc, chỉ cần nhận lại những thứ này, vụ cá cược không phải kết thúc rồi sao?

Đột nhiên, Hứa Thiệu Phong nghĩ đến những gì Trần Thanh đã nói khi chấp nhận cá cược, sắc mặt hắn lập tức xấu đi.

“Được rồi, vụ cá cược đã kết thúc, mời mọi người giải tán khỏi đây”, Phương Thư Minh biết bọn họ vẫn còn có một vụ đánh bạc nữa chưa hoàn thành, rất phối hợp mà giải tán đám đông.

Nghe thấy lời của Phương Thư Minh, mặc dù không cam lòng từ bỏ nhưng cũng không ai phản đối cả, mọi người chậm rãi rời đi.

Mặc dù người đã đi hết rồi, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

Bọn họ phải công khai những gì xảy ra ngày hôm nay, với tư cách là giám khảo cũng cảm thấy rất tự hào.

Đợi mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Trần Thanh, Giang Tử Phong, Phương Thư Minh và hai người Đoạn Dương cùng Trương Chấn Vũ.

“Lần cá cược này, tôi tuyên bố rằng người chiến thắng là anh Trần Thanh”, Phương Thư Minh tuyên bố.

Mặc dù mọi người biết ai là người thắng cuộc, nhưng với tư cách là giám khảo, Phương Thư Minh đương nhiên vẫn phải thông báo, như vậy mới có vẻ công bằng.

“Anh Hứa Thiệu Phong, không biết anh có đồng ý với nhận định này không?”, Phương Thư Minh mặc dù đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

“Ông Phương, tôi đồng ý”, Hứa Thiệu Phong nói xong thì suýt nữa trượt ngã xuống đất.

Sau bao nhiêu năm phấn đấu, ván cờ cuối cùng của hắn lại kém cỏi và thua cay đắng như vậy.

“Những tài sản này tôi không cần nữa, anh quay về đi”, Trần Thanh nhìn vẻ mặt như tro tàn của Hứa Thiệu Phong, mở miệng nói.

Nghe được lời nói của Trần Thanh, ba người Phương Thư Minh sửng sốt, còn Giang Tử Phong thì há to miệng ngạc nhiên.

Hứa Thiệu Phong cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, muốn biết lời vừa rồi có phải sự thật hay không.

“Đại ca, anh phải suy nghĩ kĩ nhé, chỗ tài sản này ít nhất phải 12 tỷ đấy”, Giang Tử Phong nói nhỏ với Trần Thanh.

Mặc dù cậu ta là con nhà thế gia, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Nhưng Trần Thanh lại cứ thế mà từ bỏ, hoàn toàn không để ý đến, đây chẳng lẽ lại là một siêu đại gia ngầm?

“Đây...”, Hứa Thiệu Phong lần này đã nghe rõ ràng, lập tức kích động.

Có điều, lăn lộn bao nhiêu năm rồi, hắn ta đương nhiên biết trên đời không có bữa trưa nào miễn phí cả.

Có thể từ bỏ nhiều tài sản như vậy thì ắt sẽ có ý đồ khác lớn hơn.

“Cậu muốn làm gì?”, Hứa Thiệu Phong hồi phục dáng vẻ bình tĩnh, hỏi Trần Thanh.

“Điều tôi muốn rất đơn giản, tương lai anh phải làm việc cho tôi, chỉ cần anh làm tốt những gì tôi giao, sau này tài sản của tôi sẽ để anh quản lý”, Trần Thanh nhìn Hứa Thiệu Phong nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!