Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Trần Thanh bước vào liền phát hiện toàn bộ biệt thự yên tĩnh không có lấy một động tĩnh.

Anh nghi hoặc bước lên lầu hai đến trước căn phòng của hai người, Trần Thanh gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng trả lời, anh lập tức thử đẩy cửa.

Kết quả là vừa đẩy thì cánh cửa mở ra, sau khi bước vào, anh phát hiện ra rằng không có ai trong phòng.

“Hai người họ đi đâu rồi?”, Trần Thanh nhìn hai chiếc điện thoại di động được đặt trên bàn ở đầu giường, hiển nhiên là hai người không có rời đi.

Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng nước chảy truyền tới từ trong phòng tắm, còn có tiếng nô đùa.

Thì ra hai người họ đang tắm, cũng đúng, sau khi dùng dung dịch thuốc làm đẹp kia, bên trong cơ thể hai người họ nhất định sẽ thải ra rất nhiều tạp chất, chẳng trách họ lại đi tắm.

Không thấy được dáng vẻ hai người họ sau khi dùng dung dịch thuốc khiến anh có chút thất vọng.

Anh chuẩn bị quay đầu rời đi.

Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa phòng tắm được mở ra.

Trần Thanh trong vô thức xoay người nhìn về phía phòng tắm.

Chỉ thấy hai người cực kỳ xinh đẹp chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm trong làn sương nước, hai người họ vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý tới Trần Thanh.

Mắt Trần Thanh nhìn thẳng, bức họa này, quả thực là quá đẹp.

Hai người họ vốn đã là mỹ nhân tuyệt thế, bây giờ lại sử dụng thêm dược phẩm làm đẹp mà anh phối chế khiến làn da càng thêm trong trẻo căng bóng.

Cộng với việc hai người họ vừa mới tắm xong, làn da trong suốt như pha lê với một chút mềm mại mờ ảo khiến miệng lưỡi Trần Thanh khô khốc.

Mà lúc này anh cảm thấy mũi ngứa ngáy, liền bất giác đưa tay lên lau.

“A...”

Hai người vốn đang nói cười bước ra trong phòng tắm, nhưng vừa bước ra thì Trần Thanh nhìn bọn họ không chớp mắt, lập tức hét lên một trận chói tai.

“Tôi không cố ý, tôi đi ra ngoài ngay bây giờ đây”, Trần Thanh không nghĩ tới bản thân mình lại bị bắt tại trận, quan trọng nhất là, lại còn đang chảy máu mũi nữa chứ, thật là mất mặt.

“Tên lưu manh thối, anh còn nhìn à, nhanh quay người đi”, hai người kia lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng trốn vào phòng tắm đóng cửa lại.

“Cái kia, tôi có gõ cửa, nhưng không có ai trả lời lại, tôi sợ hai người xảy ra chuyện, nên với đi vào, các cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi ra ngoài bây giờ đây”, Trần Thanh nhanh chóng che lại mũi, bối rối chạy ra ngoài.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đỏ bừng như phát sốt, hai người họ căn bản không ngờ Trần Thanh sẽ đột nhiên trở lại.

Sau khi họ sử dụng thuốc làm đẹp thì tiết ra mồ hôi đen cùng với mùi khó chịu, hai người không chịu được nên cùng nhau đi tắm.

Sau khi rửa sạch vết bẩn đen, họ nhận thấy làn da mình tốt hơn rất rất nhiều so với làn da lấm tấm vài đốm nhỏ màu lúa mạch của trước kia.

Họ phát hiện làn da của mình gần như được tạo thành từ thạch anh, thậm chí khi họ tự mình xem cũng cảm thấy sắp tự yêu lấy chính mình rồi.

Hai người phụ nữ đang cười đùa trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa nên tất nhiên họ đi ra ngoài trong trạng thái thoải mái nhất.

Kết quả lại biến thành như vậy.

“Ôi chao, chồng cậu còn thật sự không coi mình là người ngoài, cậu nói đi, chuyện này phải làm sao?”, trong lòng Từ Tịnh Nhã thầm bực bội, tuy rằng cô ta không có ấn tượng xấu về Trần Thanh nhưng suy cho cùng cô cũng là một cô gái, đụng phải loại chuyện này, đương nhiên có chút không thể chấp nhận được.

Quan trọng nhất là, người đàn ông này còn là chồng của bạn thân cô.

“Chúng ta không phải là đã nói qua rồi sao, dù sao chồng của tớ cũng như chồng của cậu, nhìn cậu đi, cậu cũng đâu có chịu thiệt thòi gì”, Nam Cung Yến lại quét tới cái nhìn quyến rũ, cười híp mắt nói.

Hiện tại cô càng ngày càng hài lòng với Trần Thanh, hơn nữa, cô còn cảm thấy bản thân có chút không thể tách rời khỏi người đàn ông trông có vẻ không quá nghiêm túc này.

“Nhưng thành thực mà nói, người đàn ông này khá buồn cười, cậu vừa rồi có thấy không, anh ta vừa nhìn thấy hai chúng ta, vậy mà lại chảy máu mũi”, vừa nói, Từ Tịnh Nhã vừa bật cười khúc khích, rõ ràng là nhớ tới dáng vẻ quẫn bách vừa rồi của Trần Thanh.

“Tiểu Yến, hai người các cậu còn chưa làm cái kia à?”, Từ Tịnh Nhã bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, cả khuôn mặt tràn ngập tò mò gặng hỏi.

Mặc dù sau khi cô ta tới, cảm giác quan hệ giữa Trần Thanh và Nam Cung Yến có chút kỳ lạ, nhưng là vợ chồng, quả thực có chút kỳ dị.

“Cái gì?”, Nam Cung Yến khó hiểu hỏi, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được ý của Từ Tịnh Nhã, điều này khiến mặt cô đỏ bừng ngay lập tức.

“Ôi, cậu nói nhảm gì đó, tớ và anh ta rất thuần khiết”, Nam Cung Yến có chú hờn giận nói.

“Cái gì? Cậu vậy mà nói với tớ, giữa cậu và Trần Thanh là trong sáng. Cậu có phải là có tật xấu gì không? Hai người là vợ chồng, sao lại trong sáng? Cậu không sợ người đàn ông ưu tú như vậy chạy đi tìm người phụ nữ khác à? Không lẽ cậu quên mùi nước hoa lần trước rồi à?”

Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Từ Tịnh Nhã lại sờ trán cô nói với vẻ bất lực.

“Sẽ không đâu, anh ấy không phải là loại người đó, tớ tin tưởng anh ấy”, Nam Cung Yến lại lắc đầu bình tĩnh đáp.

“Được, tớ bị cậu đánh bại rồi, nhưng cậu phải biết, Trần Thanh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có năng lực”, Từ Tịnh Nhã lại một lần nữa nhắc nhở cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!