Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

“Tổng giám đốc Phương, chắc hẳn ông phải biết Cuồng Y Tôn Vĩnh An chứ?”, nghe thấy câu nói ấy của Phương Minh, Giang Tử Phong nói với vẻ kiêu ngạo.

“Biết, sao thế? Cậu Giang cũng có thể mời Tôn Vĩnh An tới chữa bệnh giúp tôi sao?”, nghe đến tên của Tôn Vĩnh An, trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười, ông ta nói tiếp: “Nếu thế thì không cần đâu, người kia đã mời được bác sĩ Tôn Vĩnh An tới rồi”.

“Hớ…”, nghe vậy, Giang Tử Phong ngây người ra, sau đó nhìn Trần Thanh với vẻ mặt quái lạ.

Trần Thanh cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, không biết có phải Tôn Vĩnh An xung khắc với anh không mà lần nào cũng gặp phải anh.

“Ông chủ, bên ngoài có người muốn gặp”, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tôi ra ngay đây”, nghe vậy, Phương Minh biết người mà mình chờ đã đến rồi. Ông ta lập tức kích động, nhìn Giang Tử Phong và Trần Thanh, áy náy nói: “Thật ngại quá, tôi chỉ có thể đưa dược liệu cho người kia thôi. Hai cậu có thể ở lại đây vui chơi miễn phí, xin thứ cho tôi không tiếp đón được nữa”.

Dứt lời, không đợi Trần Thanh và Giang Tử Phong nói gì, ông ta đã chạy thẳng ra cửa, dáng vẻ vô cùng sốt sắng.

“Đại ca, chúng ta làm gì đây?”, vốn dĩ Giang Tử Phong còn định nói Cuồng Y Tôn Vĩnh An là cái thá gì, ông ta cũng chỉ là kẻ thất bại trước đại ca mình mà thôi.

Thế nhưng cậu ấy không có cơ hội để nói ra.

“Không sao, chúng ta đi theo xem sao”, Trần Thanh xua tay, dáng vẻ không mấy bận tâm.

Chứng dương hư của Phương Minh không dễ chữa thế đâu, nếu không thì ông ta đã chữa từ lâu rồi, dù sao ông ta cũng thuộc dạng giàu có mà.

Vậy nên anh muốn xem Tôn Vĩnh An có chữa được không, nếu ông ta chữa được thì anh đành thôi.

Nếu ông ta không chữa được, vậy thì xin lỗi, anh phải can thiệp vào rồi.

“Vâng”, nghe đại ca của mình nói vậy, Giang Tử Phong lập tức hưng phấn không thôi. Cậu ấy biết đại ca lại sắp hạ bệ Tôn Vĩnh An nữa rồi.

Không biết hôm nay Tôn Vĩnh An ra ngoài có xem lịch không mà lại gặp đúng đại ca thế này.

Sau đó Trần Thanh và Giang Tử Phong cùng đi ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy Tôn Vĩnh An đang hếch mũi lên trời, được mọi người bủa vây mời vào cửa chính của trung tâm giải trí, còn Phương Minh thì kính cẩn đứng đón ở cửa.

“Tổng giám đốc Phương, đây là bác sĩ Tôn, Cuồng Y Tôn Vĩnh An tiếng tăm lẫy lừng của thành phố Nam Hải chúng ta”, một cậu thanh niên mặc bộ vest được cắt may cầu kỳ đứng bên cạnh Tôn Vĩnh An, giới thiệu ông ta với Phương Minh.

“Bác sĩ Tôn, đây là tổng giám đốc Phương Minh, doanh nhân nổi tiếng của Nam Hải, ông ấy chính là người muốn chữa bệnh, mong bác sĩ Tôn giúp đỡ ông ấy”, sau đó, người kia lại lên tiếng nhờ vả thay cho Phương Minh.

“Được, đi thôi, kiếm một căn phòng yên tĩnh, tôi sẽ khám cho ông”, Tôn Vĩnh An ngẩng đầu lên, gật đầu và nói với thái độ cao ngạo.

“Bác sĩ Tôn, lần này phải làm phiền ông rồi, xin mời đi theo lối này”, vừa nói, Phương Minh vừa cung kính đi trước dẫn đường.

“Ái chà, đây chẳng phải là cậu chủ Giang sao? Sao thế? Vẫn không cam lòng hả? Nếu không cam lòng thì phải có chút bản lĩnh, mời bác sĩ Tôn đến mới được”, nhìn thấy Giang Tử Phong, cậu thanh niên mặc vest kia lập tức cười ha ha, trong mắt mang theo nét trào phúng.

“Hồ Đức, cậu mời được bác sĩ Tôn đến thì đã sao? Tôi cũng muốn xem thử bác sĩ Tôn có thể chữa được bệnh của ông chủ Phương hay không”, nghe vậy, Giang Tử Phong lên tiếng phản bác.

Tôn Vĩnh An nổi quạo, nhìn về phía người vừa ăn nói ngông cuồng ấy. Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh đằng sau Giang Tử Phong, ông ta lập tức trợn tròn mắt lên.

Dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được rằng lần này mình lại gặp phải Trần Thanh. Lần trước gặp phải anh, ông ta đã mất hết mặt mũi, phải gọi Trần Thanh là ông ngay trước mặt mọi người.

Bây giờ lại gặp nhau nữa, Trần Thanh là khắc tinh của ông ta sao!

“Cậu chủ Giang, cậu nói thế là không nể mặt bác sĩ Tôn đấy nhé. Bác sĩ Tôn là ai? Ông ấy là cao thủ về mặt y học, đúng là xấc láo”, thấy Giang Tử Phong nói Tôn Vĩnh An không chữa được bệnh cho Phương Minh, hắn ta lập tức mừng thầm.

Hắn ta và Giang Tử Phong luôn đối chọi với nhau, đây chính là cơ hội tốt để đả kích Giang Tử Phong một trận ra trò.

“Hồ Đức, tôi nói bác sĩ Tôn không chữa được bao giờ? Tôi chỉ đang hỏi bác sĩ Tôn thôi, ông có thể chữa khỏi bệnh của ông chủ Phương không?”, vừa nói, Giang Tử Phong vừa nhìn về phía Tôn Vĩnh An. Thấy vẻ mặt của ông ta thay đổi, Giang Tử Phong chỉ muốn cười thật to.

Lúc Tôn Vĩnh An sượng mặt, cậu ấy cũng ở đó, có thể nói là cậu ấy đã chứng kiến cả quá trình mất mặt của ông ta.

“Hồ Đức, cậu câm miệng lại cho tôi. Cậu biết ông tôi ở đây mà còn bảo tôi tới chữa bệnh, cậu đang coi thường ông tôi hay là muốn thấy tôi xấu mặt?”, Tôn Vĩnh An bỗng quay đầu chỉ vào Hồ Đức và hung tợn nói.

Ông ta không dám làm gì Trần Thanh, cũng không dám đắc tội với Giang Tử Phong, chỉ có thể trút giận lên người Hồ Đức.

“Ông chủ Phương, ông đã mời ông tôi tới chữa bệnh rồi mà còn bảo tôi tới, ông đang sỉ nhục tôi sao?”, sau đó, không đợi Hồ Đức kịp phản ứng gì, Tôn Vĩnh An đã quay sang “xả đạn” với Phương Minh.

Phương Minh và Hồ Đức lập tức nghệt mặt ra, bọn họ nào biết ông của Tôn Vĩnh An là ai?

Bọn họ có nhìn thấy đâu?

“Ông, tôi không biết ông ở đây, nếu biết thì tôi đã không tới”, mắng hai người kia xong, Tôn Vĩnh An lập tức bước nhanh tới trước mặt Trần Thanh rồi cung kính nói.

“Không sao, ông cứ chữa bệnh đi, để tôi đứng xem”, thấy thái độ của Tôn Vĩnh An khá hơn lúc trước nhiều, Trần Thanh không làm khó ông ta nữa.

“Chuyện đó… Thôi được rồi”, Tôn Vĩnh An cảm thấy thấp thỏm, bèn nói: “Vậy thì ông đứng xem giúp tôi, nếu chẩn đoán sai thì mong ông nhắc nhở”.

Giọng nói và thái độ của ông ta cực kỳ cung kính.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!