Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

“Đừng nóng vội, không có ai có thể nợ tiền mà không trả chúng ta”. Trần Thanh nhẹ giọng nói.

“Đại ca, người mở cược này, em đã nghe ngóng qua rồi, tên là Hứa Thiệu Phong, hắn không phải là người đơn giản đâu, việc này có lẽ nên cẩn thận một chút?”, Giang Tử Phong ngập ngừng hỏi.

“Ồ? Nói cho tôi nghe xem tên Hứa Thiệu Phong này là người như thế nào?”, nghe thấy những lời của Giang Tử Phong, Trần Thanh ngạc nhiên.

“Người tên Hứa Thiệu Phong này là một người cực kỳ khiêm tốn ở Nam Hải, nhưng tất cả các sòng bạc ngầm ở Nam Hải đều có sự hiện diện của hắn, trong tay hắn có một nhóm côn đồ, nếu không phải chí hướng của hắn không nằm ở thế giới ngầm, sợ rằng dựa vào thực lực của hắn, Hứa Thiệu Phong đã là ông vua ngầm của Nam Hải rồi”.

Sau đó Giang Tử Phong nói cho Trần Thanh biết thông tin về Hứa Thiệu Phong.

“Đi, bây giờ đi mở mang kiến thức một chút”, Trần Thanh khá hứng thú với tên Hứa Thiệu Phong này.

Trần Thanh đặt hộp đá lấy được từ nhà họ Diệp vào phòng ngủ của mình, sau đó, Giang Tử Phong lái xe chở Trần Thanh đến sòng bạc mà Hứa Thiệu Phong đang ở, tọa lạc trên con phố phồn hoa nhất của thành phố..

Đây là một khu vui chơi, nhưng nhìn có vẻ cực kỳ cũ nát.

“Đây chính là sự khôn khéo của Hứa Thiệu Phong, hắn đặt sòng bạc ở khu phồn hoa nhất, hơn nữa bên ngoài vẫn là một phòng trò chơi cũ nát, người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện này”, Giang Tử Phong đưa Trần Thanh vào trong, giới thiệu cho anh biết.

“Sao cậu hiểu rõ thế?”, Trần Thanh đột nhiên hơi nghi ngờ.

“Trước đây không phải em từng rất thích đánh bạc sao, sòng bạc nào ở Nam Hải em cũng đi hết rồi”, nói đến đây, Giang Tử Phong hơi xấu hổ.

Dù sao thì với tài đánh bạc của mình, lần nào cậu ta cũng thua sạch.

Nhìn thấy vẻ xấu hổ của Giang Tử Phong, Trần Thanh đột nhiên bật cười.

“Có muốn ra oai một lần không?”, Trần Thanh bất ngờ nảy ra một ý tưởng, liền hỏi.

“Đại ca chẳng lẽ chúng ta đánh vào trong? Giết hắn ta không còn mảnh giáp!”, Giang Tử Phong nghe những lời của Trần Thanh, lập tức trở nên phấn khích.

“Đầu óc cậu suy nghĩ cái gì thế hả? Chúng ta là người văn minh, sao có thể chém chém giết giết được, đi!”, thế nhưng Trần Thanh lại vỗ đầu Giang Tử Phong, đi vào bên trong.

“Không thể chém chém giết giết? Nếu người khác nói câu này, có lẽ em sẽ tin, nhưng anh thì...”, nghe Trần Thanh nói, Giang Tử Phong bĩu môi, nhỏ giọng nói.

Sau khi vào khu vui chơi, Trần Thanh nhìn một lượt nhưng lại không phát hiện ra chỗ khác biệt, chỉ có vài máy chơi điện tử.

“Yo, đây không phải là Phong gia sao, sao thế? Bố mẹ phát tiền tiêu vặt à?”, sau khi Giang Tử Phong bước vào, người quản lý khu vui chơi lập tức cười nói với cậu ấy.

“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, đưa tôi vào trong”, Giang Tử Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng nghĩ đến tài đánh bạc của Trần Thanh, trong lòng cậu ấy lại cực kỳ tự tin.

“Được thôi, Phong gia, chúc cậu đại sát bốn phương", nghe được câu nói của Giang Tử Phong, người kia lại không hề quan tâm, ngược lại còn nịnh hót một cách giả tạo.

“Đi thôi, Đại ca!”, Giang Tử Phong dẫn Trần Thanh, đi theo người đàn ông kia ra phía sau khu vui chơi.

Bước đến sân sau, người đàn ông dẫn Trần Thanh và Giang Tử Phong đến cửa một căn phòng nhỏ cực kỳ cũ nát.

Người này gõ cửa vài tiếng theo một quy luật, bên trong mới mở cửa ra.

“Là Phong gia hả, mời vào!”, sau khi người bên trong nhìn thấy Giang Tử Phong, đột nhiên bật cười, vội vàng nhường đường.

Với tư cách là “tống tài đồng tử”, đương nhiên họ biết cậu ấy, nhìn thấy Giang Tử Phong đến, cũng không cần nói, vội vàng kính cẩn mời cậu ấy vào.

(Chơi chữ từ “Thiện Tài Đồng Tử”, một tiểu đồng của Quan Thế Âm Bồ tát, ở đây ý nói Giang Tử Phong chơi toàn thua, không khác gì tới tặng tiền cho sòng bạc.)

Sắc mặt của Trần Thanh hơi kỳ lạ, liếc Giang Tử Phong một cái, nhìn đến mức Giang Tử Phong ngứa cả răng rồi, hai tên khốn này, làm như mình thân quen với chúng nó vậy.

“Đại ca, chúng ta có kế hoạch gì không?”, trong lòng Giang Tử Phong hơi ngứa ngáy hỏi.

“Không có kế hoạch nào cả, rất đơn giản, nếu tên Hứa Thiệu Phong này không trả tiền cho chúng ta thì chúng ta thắng lại tất cả các sòng bạc của hắn, thắng đến khi hắn đưa tiền cho chúng ta mới thôi”, khóe miệng Trần Thanh lộ ra nụ cười xấu xa.

“Cái gì?”, nghe những lời của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức trợn tròn mắt.

Trong suy nghĩ của cậu ấy, đại ca chắc chắn sẽ dùng sức chiến đấu đáng sợ của mình, thu phục đối phương, cứ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ đưa tiền.

Nhưng Giang Tử Phong không hề ngờ rằng, Trần Thanh lại muốn thắng sạch sòng bạc của Hứa Thiệu Phong.

Mặc dù, Giang Tử Phong biết tài đánh bạc của Trần Thanh không tệ, nhưng cậu ấy không nghĩ Trần Thanh sánh bằng những cao thủ trong sòng bạc này.

Giang Tử Phong mang tâm tình thấp thỏm, đi theo sau Trần Thanh.

Họ đi qua một hành lang rất dài, đến một cánh cửa bí mật, người dẫn đường và người bên trong dùng ám hiệu, sau đó cánh cửa mới được mở ra.

“Thảo nào lại xây sòng bạc dưới lòng đất, đúng là có bản lĩnh”, mặc dù hành lang này rất bằng phẳng, nhưng Trần Thanh có thể cảm nhận được, hành lang này dẫn xuống mặt đất.

Khi cánh cửa bí mật mở ra, bên trong vang lên nhiều tiếng la hét, còn có tiếng xúc xắc va chạm, và âm thanh của các loại thiết bị đánh bạc khác nhau.

Đây là một đại sảnh rất lớn, diện tích khoảng năm sáu trăm mét vuông, được trang trí rất sang trọng, mười mấy bàn đánh bạc, và vài thứ đồ giống như máy đánh bạc.

Vài người đẹp ăn mặc cực kỳ gợi cảm đi đi lại lại giữa các bàn đánh bạc.

“Ngơ ra đấy làm gì? Đi đổi đồng token đánh bạc đi”, sau khi vào, Trần Thanh thấy Giang Tử Phong ngẩn người, lập tức nhắc nhở.

“Vâng, vâng, đúng rồi, Đại ca, chúng ta đổi bao nhiêu đồng token?”, Giang Tử Phong tỉnh táo lại, hơi chần chừ hỏi.

“Đồng token nhỏ nhất là bao nhiêu?”, Trần Thanh hỏi.

“Nhỏ nhất là 100!”, Giang Tử Phong không chút nghi ngờ gì, trả lời anh.

“Thế đổi một trăm tệ tiền token đi”, khóe miệng của Trần Thanh nở nụ cười, nói.

“Đại ca, anh đang đùa sao?”, Giang Tử Phong trợn tròn mắt, vội vàng hỏi.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, một trăm tệ đủ để thắng đến mức khiến họ tán gia bại sản, là một chuyện cực kỳ sảng khoái sao?”, Trần Thanh cười tủm tỉm nói.

“Đúng là rất kích thích!”, Giang Tử Phong thấy ánh mắt của Đại ca không giống như đang đùa, cũng chỉ đành làm theo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!