Lọc Truyện

 
             Long Thiên ngả người vào lưng ghế, cà lơ phất phơ: “Ôi chao, ban đầu cô muốn dùng tiền đập chết tôi, thế rồi lại chê tôi ra giá quá cao? Không có tiền thì đừng vung tiền nữa, dễ mất sạch thể diện lắm, đồ nghèo khỉ!”  

             “Anh mắng tôi nghèo hèn?”, Vương Lệ Trân không hề dao động, thậm chí còn thấy nực cười.  

             “Tôi nói này, cô Vương, cô đừng ở đây đối đầu với tôi nữa. Bố cô chắc cũng dặn cô rồi, tôi sẽ sống ở đây một thời gian. Thế nên cô mặt nặng mày nhẹ với tôi có tác dụng gì, lấy được một tỷ tệ ra thì lấy, không lấy được thì tôi cứ ở đây. Dù sao tôi cũng không làm vướng chân cô được, cùng lắm thì khi nào ở nhà cô chú ý một chút, mặc quần áo nhiều vào, tôi đảm bảo không bộc phát thú tính”, Long Thiên nhớ tới lời dặn của ông bố vợ vào tối qua, quyết định đi đường vòng để cứu quốc, cứ từ từ mà làm.  

             “Tôi báo cảnh sát!”, Vương Lệ Trân nói ra câu thoại “nhà quê” nhất của năm.  

             Long Thiên lại bật cười: “Đăng ký kết hôn vẫn còn trong tay tôi, tôi không bạo lực gia đình với cô, báo cảnh sát có tác dụng gì?”  

             Vương Lệ Trân nhất thời nghẹn họng. Người đến được đẳng cấp như cô thường chỉ qua lại với một số danh sĩ của giới kinh doanh, thỉnh thoảng gặp phải vài con “cá kình” trên giang hồ, cô cũng có cách đối phó. Nhưng gặp phải dạng côn đồ không chịu hiểu lý lẽ này, cô thực sự không có kinh nghiệm tác chiến, mới nói vài câu đã bại trận rồi.  

             “Coi như anh giỏi!”  

             Vương Lệ Trân quăng lại một câu như vậy rồi định đi, thực sự cô không muốn nhìn thấy bản mặt đắc ý của tên khốn nạn này. Cô vừa đứng dậy, Long Thiên đã đi theo, bởi vì nhiệm vụ của anh không chỉ có sinh con cùng Vương Lệ Trân, mà còn phải bảo vệ cô sát sao, thế nên Long Thiên không thể rời khỏi cô nửa bước.  

             Thấy tên vô liêm sỉ này dám đi theo mình, Vương Lệ Trân bỗng chốc dừng bước: “Anh làm gì thế, đi theo tôi làm gì?”  

             “Bảo vệ cô!”, Long Thiên mỉm cười.  

             “Anh còn chẳng lại được tôi, vẫn có mặt mũi đòi bảo vệ tôi à?”, Vương Lệ Trân khinh thường.  

             “Đấy là cô đánh lén nhé, không tính!”, Long Thiên nhớ tới chuyện tối qua mà bên dưới vẫn còn thoáng thấy đau.  

             “Không được phép đi theo tôi!”  

             “Chân tôi mọc trên người tôi, tôi muốn đi, cô ngăn cản được chắc?”  

             “Long Thiên, anh có tin tôi đánh anh không?”  

             “Vương Lệ Trân, cô tuổi hổ à, sao như con hổ cái thế?”  

             “Tôi đánh thật đấy?”  

             “Ơ đừng, tôi kiếm cơm nhờ gương mặt này đấy, hay là đánh chỗ khác đi, mông tôi đàn hồi lắm”.  

             Vương Lệ Trân cuối cùng cũng giận điên lên, giận quá mà phải phì cười, cô tỏ ra nham hiểm như một con hồ ly tinh: “Được thôi, thế chúng ta tới chỗ nào đó khuya khoắt vắng lặng, từ từ mà đánh”.  

             “Đừng, tôi với cô thân quen gì đâu”.  

             “Không thân quen mà dám nói những câu không biết nặng nhẹ thế à?”  

             “Quen rồi, tôi sẽ chú ý một lần nặng một lần nhẹ, công việc đòi hỏi sức lực mà”.  

             “Long Thiên, miệng lưỡi anh trơn tru thế này là trời sinh à?”  

             “Chúng ta còn chưa thân quen mà cô đã biết miệng lưỡi của tôi rất trơn tru rồi, sau này quen thân rồi làm chuyện ấy, chẳng phải cô sẽ phát điên luôn sao?”  

             “Vô liêm sỉ! Lưu manh!”  

             Cứ như thế, hai người vừa đấu võ miệng vừa đi xuống bãi đỗ xe ngầm của căn biệt thự. Long Thiên cứ như một oan hồn, mặc cho Vương Lệ Trân mắng chửi thế nào cũng không chịu đi. Nữ hoàng họ Vương kia thậm chí muốn rút giày cao gót đập thẳng lên mặt anh ta, nhưng nghĩ rằng mình là một người phụ nữ thời đại mới có tố chất, cô vẫn gắng gượng kiềm chế được.  

             Chỉ là lòng dạ thực sự tức anh ách, sáng sớm ra đã thua một vòng “đàm phán”, dọc đường không hất được cái đuôi này, vì thế cô nảy ra một kế khác, đột nhiên chỉ vào hai chiếc xe trong bãi đỗ xe: “Chúng ta đánh cược nhé, anh dám chơi không?”  

             “Ô, cược thế nào?”, Long Thiên nổi hứng lên, cá cược là niềm đam mê của anh mà.  

             “Chỗ này có hai chiếc xe, anh chọn một tiếng, chúng ta đua từ chỗ này tới công ty của tôi. Nếu anh phóng nhanh hơn tôi, coi như anh thắng”, Vương Lệ Trân chỉ vào một chiếc Maserati GT và một chiếc GTR do đảo quốc sản xuất.  

  “Tôi thua sẽ bị phạt thế nào?”, Long Thiên hỏi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!