Lọc Truyện

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

 
             Vương Lệ Trân cảm thấy người đàn ông trước mắt không một phút nào nhàn rỗi, mới đến công ty chưa được một tiếng đồng hồ, anh ta đã đánh giám đốc nhân sự của cô một trận, nếu ngăn cản anh ta muộn một chút thì có lẽ công ty sẽ bị anh ta phá nát mất.  

             Cô vốn dĩ không ưa Long Thiên nên nhân chuyện này để gọi Long Thiên đến phòng làm việc, mắng anh ta một trận ra trò. Vương Lệ Trân được giáo dục tốt, khi mắng người cũng không nói lời tục tĩu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc mắng người của cô, thậm chí lời cô nói còn khó nghe hơn cả mấy câu tục tĩu, người bình thường giống như Mộc Tiểu Nhã, sức chịu đựng không cao, có lẽ sớm bị mắng đến phát khóc, hận không thể nhảy xuống sống tự vẫn để tạ lỗi.  

             Nhưng Long Thiên lại vẫn trơ mặt ra ngồi trước mặt Vương Lệ Trân, lời nói vào tai trái ra tai phải, còn tranh thủ cơ hội nhìn ngắm thân hình xinh đẹp của Vương Lệ Trân, không nói đến tính cách, thân hình của Vương Lệ Trân vô cùng hoàn hảo, có trước có sau, không chỉ thế, khi mặc đồ công sở lại càng làm tăng khí chất của cô. Phụ nữ mặc đồ công sở đẹp không thiếu nhưng có thể đạt đến trình độ hoàn hảo thì không có mấy người, anh ngắm nghía đến say mê, còn phát ra tiếng chậc chậc, thể hiện sự tán thưởng.  

             Mấy hành động của Long Thiên tất nhiên không qua khỏi mắt của Vương Lệ Trân, đang mắng hăng say thì bất thình lình bị ánh mắt dung tục của đối phương chặn lại, khuôn mặt xinh đẹp sững sờ một lúc, khi nhận ra ánh mắt của đối phương dừng ở khuôn ngực và bờ mông kiêu hãnh của mình thì không nhịn được đập bàn nói: “Long Thiên, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”  

             “Hả? Gì cơ?”, Long Thiên hoàn hồn, ngơ ngác nhìn vợ và hỏi lại, hay nói cách khác, anh chẳng nghe lọt lời nào  

             Vương Lệ Trân phải kìm nén lại ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cô nghiến răng nói: “Tôi bảo anh đi xin lỗi giám đốc Trương của bộ phận nhân sự!”  

             “Trên đường đi cô dẫm phải phân chó, cô sẽ nói với phân chó là tao không cẩn thận dẫm phải mày à?”, Long Thiên khéo léo ví von.  

             “Anh có ý gì?”, Vương Lệ Trân chau mày nói.  

             “Ý của tôi là ông ta không hơn phân chó là mấy, vì vậy tôi không xin lỗi”, Long Thiên coi đó là điều đương nhiên.  

             “Nếu anh không xin lỗi, thì anh…”, Vương Lệ Trân ngừng một chút, dường như không tìm được cách nào để đe dọa tên vô lại này, không phải cô chưa từng thử qua việc làm cho anh ta cuốn xéo đi, nhưng cuối cùng lại tự vả vào mặt mình, tìm cảnh sát cũng vô ích, anh ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, nếu làm to chuyện, truyền ra ngoài không phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô sao?? Vương Lệ Trân sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô phải chịu thiệt thòi như thế.  

             Long Thiên đắc ý nói: “Cô có thể làm gì? Không cho tôi lên giường của cô hay không sinh con với tôi?”  

             “Đồ vô liêm sỉ!”  

             “Cô cũng không phải mới biết tôi một, hai ngày”.  

             “Vậy sự vô liêm sỉ của anh là do trời phú à?”  

             “Tôi chỉ vô lại, vô tình, vô lý với mỗi cô thôi!”  

             Nhìn thấy hai người cãi nhau trong phòng làm việc, người ngoài cuộc như Mộc Tiểu Nhã đã bị biểu hiện của Vương Lệ Trân làm cho choáng váng, vừa mới hoàn hồn trở lại. Cô chính là nguồn cơn của sự việc lần này, người tốt bụng như Mộc Tiểu Nhã thiết nghĩ bản thân nên đứng ra nói giúp Long Thiên vài câu. Vì thế cô lấy hết dũng khí nói: “Chủ tịch, chuyện này do tôi mà ra, chị đừng trách anh Long, tôi sẽ đi gặp giám đốc Trương để xin lỗi”.  

             Lời vừa nói ra, hai người đang cãi nhau đều sững sờ, Long Thiên giơ ngón tay cái lên và nói một câu “rất trượng nghĩa”, còn Vương Lệ Trân lại vô cùng kinh ngạc khi thấy Mộc Tiểu Nhã dám xen ngang khi họ đang nói chuyện, hơn nữa điệu bộ của cô ấy hình như đang ở phe đối lập với cô.  

        Ngay khi cô đang nghĩ đến việc dạy dỗ cô gái này để cô ấy biết rõ tình hình thì Long Thiên nói trước: “Cô nghe tôi nói, chỗ cô có camera giám sát chứ? Cô xem lại thì sẽ biết thôi, chính tên khốn đó bắt nạt Mộc Tiểu Nhã trước, tôi thấy chướng mắt nên mới giúp cô dạy dỗ ông ta một trận. Mộc Tiểu Nhã là trợ lý của cô, đánh chó phải ngó mặt chủ, bắt nạt trợ lý của cô thì chính là bắt nạt cô còn gì? Tôi có thể nhìn vợ tôi bị người khác bắt nạt hay sao? Đương nhiên là không!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!