Lọc Truyện

Giang Sách thản nhiên nói: "Không phải có cần thì nhất định phải cho cô, đức hạnh của cô không xứng với công việc này, mời rời đi cho" 

Nữ giáo viên muốn nói gì đó nhưng Giang Sách trực tiếp bước qua không để ý tới cô ta nữa, bản thân cô ta mồm thổi thì phải gánh chịu hậu quả mà cái mồm thổi mang lại. 

Ở phía khác. 

Giang Sách nói với Cam Đức Dương: "Hiệu trưởng, trường chúng ta không cần một đứa trẻ ngang ngược quá đáng hay bắt nạt người khác như vậy, đuổi học nó đi." 

Cam Đức Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì Hồng Triết đã nóng nảy: "Anh dám đuổi học con trai tôi hả?" 

"Anh có tin tôi tìm người chém chết anh không?" 

Giang Sách liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo đầy đáng sợ dọa Hồng Triết phải lui vài bước. 

Giang Sách nói: "Vậy anh có tin tôi sẽ chém chết anh ngay bây giờ không?" 

Hồng Triết nuốt nước miếng, nghĩ đến bản lĩnh vừa rồi của Giang Sách, lại nghĩ đến cánh tay sắp tàn phế của mình nên không dám hé hé thêm một lời thừa thãi nào nữa, anh ta nắm tay con trai của mình đang định rời đi. 

“Đứng lại.” Cốt Lang lên tiếng. 

Hồng Triết quay đầu lại: "Anh còn muốn thế nào nữa?" 

"Thế nào à? Vừa nãy anh đã tát con trai tôi một cái mà muốn đi dễ dàng như vậy sao?" 

Hồng Triết nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh, anh muốn làm gì?" 

Cốt Lang hừ lạnh một tiếng, bước từng bước đến trước mặt Hồng Triết, hai tay nắm thành quyền hung hăng đấm thẳng vào bụng Hồng Triết một đấm, khiến Hồng Triết đau đến mức quỳ hai gối xuống đất nôn thốc nôn tháo. 

"Hừ!" 

Cốt Lang trở về bên cạnh Cố Vĩnh Lượng, giơ tay xoa xoa vết thương trên mặt con trai sau đó hối hận nói: "Con trai, ba sai rồi, ba nên tin tưởng con mới phải" 

Đáng ra Cố Vĩnh Lượng phải vô cùng tức giận mới đúng, nhưng suy nghĩ lại chín chắn vượt xa người thường: "Không có gì, con là đàn ông, mà đàn ông thì nên chịu đựng trong âm thầm." 

Giang Sách quay đầu lại nhìn thằng bé, anh thật lòng rất thích đứa nhỏ này, trên người đứa nhỏ này có tinh thần không cam chịu thua thiệt, hơn nữa còn có can đảm đảm gánh vác trách nhiệm lại không e ngại thế lực xấu xa, là người có thể bồi dưỡng. 

Giang Sách bước tới nói thằng bé: "Vĩnh Lượng, biểu hiện hôm nay của con rất tốt, sau này con phải duy trì tinh thần này đó. Con yên tâm, chỉ cần con làm đúng, chủ sẽ mãi mãi làm chỗ dựa cho con, không cho bất cứ ai vu khống con." 

Cố Vĩnh Lượng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Vân, hai má đỏ bừng. 

Thằng bé nói nhỏ với Giang Sách: "Chú ơi, con vẫn còn một chuyện muốn nhờ chú." 

"Chuyện gì thế?" 

"Chú có thể để Tiểu Vân luôn đi học chung với con được không?" 

"Hửm? Tại sao?" 

Cố Vĩnh Lượng hơi ngượng ngùng nói: "Bởi vì em ấy dễ thương, hơn nữa cũng rất thông minh, ít nhất là thông minh hơn con. Con... con thích em ấy, đợi khi nào con lớn con sẽ cưới em ấy về làm vợ." 

Phụt... 

Thiếu chút nữa Giang sách đã cười phá lên, mặc dù anh sẽ không hay thể hiện cảm xúc vui buồn ra mặt, nhưng khi nghe một đứa nhỏ nói ra mấy lời này cũng khiến anh cũng cảm thấy vui vẻ. 

Cốt Lang đứng bên cạnh nhíu nhíu mày lúng túng muốn chết, bình thường anh ta cũng đâu có dạy thằng bé mấy thứ này, không biết nó học được từ đầu nữa? 

Giang Sách ho khan một tiếng, cười đáp: "E rằng chuyện này chứ không có cách nào giúp con được rồi." 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!