Lọc Truyện

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Tình cảnh của Hi gia gian nan, Khương Mạc nghe xong chỉ thấy đau lòng.

Đối với người trên, Hi gia chưa bao giờ có lòng riêng, trung thành tận tâm với hoàng đế, đối với người dưới như lê dân bá tánh, Hi gia sẵn sàng da ngựa bọc thây trên chiến trường. Hi gia vốn anh dũng, lại thiếu chút nữa đã bị hoàng đế Hi Chiêu bôi nhọ vì tội thông đồng với địch phản quốc. Trong thời đại hoàng quyền nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, cho dù Hi gia bị hãm hại đến mức cửa nát nhà tan, cũng chỉ có thể cắn nát răng nuốt máu tươi xuống họng.

Đây, chính là sự thật đen tối trong thời đại này.



Từ ngày biết được chuyện cũ của Hi gia, Khương Mạc thường đến nói chuyện phiếm với lão phu nhân. Nhưng phần lớn những chuyện được kể ra thường là chuyện thú vị lúc Hi Phù Ẩn còn nhỏ, cũng có đôi khi, Khương Mạc sẽ đọc sách cho lão phu nhân nghe.

Cuộc sống rất bình tĩnh và an nhàn khiến Khương Mạc suýt chút nữa đã quên mất tháng ngày chạy nạn ở Bắc địa lúc trước.

Hôm nay, Khương Mạc rời khỏi viện của lão phu nhân, đứng ở dưới hành lang, không tự chủ rùng mình một cái. Nàng ôm tay hắt xì, lúc này mới phát hiện ra trời đã trở lạnh, đã sắp bắt đầu đến mùa đông rồi.

Đúng lúc này, từ xa nhìn thấy được Mẫn Kiên đã nhiều ngày không gặp, biểu cảm trên mặt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc, vội vã bước đến. Khương Mạc thấy hắn vội vội vàng vàng như vậy, trong lòng lập tức thấy bất ổn, biết rằng đã xảy ra chuyện.

Mẫn Kiên bước tới thấy nàng thì cũng hơi sửng sốt, vội vàng hành lễ: “Cô nương!”

Khương Mạc nhăn chặt mày hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Cổ họng Mẫn Kiên lăn lăn, hắn giương mắt nhìn nàng, khó khăn nói: “Cô nương, chỉ sợ là chúng ta là phải đi ngay.”

Tay Khương Mạc căng thẳng, nàng ổn định tinh thần, nói: “Cùng đi gặp lão phu nhân với ta!”

“Vâng!”

Khương Mạc không hỏi nhiều, lập tức xoay người bước đến sân của lão phu nhân.

Nguyệt Linh, Nguyệt Đang hai mặt nhìn nhau, cũng nhanh chân đuổi theo.

Lúc này Chu ma ma đang châm trà nóng thêm cho lão phu nhân, thấy Khương Mạc đi rồi quay lại, vội vàng chào đón: “Sao cô nương lại về rồi? Có phải đã để quên lại gì hay không?”

“Chu ma ma, ta có chuyện quan trọng muốn tìm tổ mẫu, bất cứ ai cũng không thể tới để quấy rầy, rõ không?”

Lúc này Chu ma ma mới phát hiện biểu cảm trên mặt Khương Mạc khác với lúc trước, ngay lập tức đã hiểu.



“Vâng, lão nô rõ rồi.”

Khương Mạc dẫn Mẫn Kiên đến trước mặt lão phu nhân. Dọc theo đường đi, Khương Mạc nghĩ tới đủ loại trường hợp đột nhiên xảy ra, nhưng đến khi thật sự chờ Mẫn Kiên nói xong, nàng mới phát hiện, mọi chuyện còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Đặc biệt là khi nghe tới hai chữ bệnh dịch, nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khắp người lạnh lẽo!

“Tin tức là thật sao? Bệnh dịch đã truyền tới rồi à?” Lão phu nhân nghiêm nghị hỏi.

“Vâng, Bắc địa đã bùng nổ toàn diện, người trong đa số thành trấn gần như đều bị nhiễm bệnh, cộng thêm với việc tốc độ len lỏi của đám dân chạy nạn quá nhanh, từ lúc phát hiện bệnh cho đến bây giờ chẳng qua chỉ mới mười ngày thôi mà đã lan tràn tới Bình Giang.”

Mẫn Kiên lau mồ hôi lạnh trên trán đi, nói tiếp: “Tri phủ Bình Giang đã kìm tin tức này lại rồi, những người nhiễm bệnh kia đều đã được nhốt ở nghĩa trang, tổng số người chừng hơn hai mươi. Lão phu nhân, Bình Giang không thể ở lại được nữa, chúng ta phải nhanh chóng đi ngay.”

Không phải là Mẫn Kiên sợ, mà là mệnh lệnh trước kia hắn nhận được chính là bảo vệ tốt lão phu nhân và cô nương, lúc trước chỉ là lo lắng người của Triệu Túc giết qua đây, nếu là gặp kẻ địch, hắn sẽ tuyệt đối không lùi bước, giết đến mức cả một manh giáp cũng không để lại. Nhưng đây là bệnh dịch, thứ này nhìn không thấy sờ không được, nhiễm bệnh thì chỉ có thể chờ chết, cho dù công phu của hắn tốt bao nhiêu, cũng không thể bảo đảm được sự an toàn của lão phu nhân và cô nương.

Hiển nhiên lão phu nhân cũng hiểu rõ điều này. Bà nghiêm mặt, không ngừng đập bàn, hơi híp mắt lại, một lát sau, bà mới vững vàng tinh thần nói: “Không thể đi!”

“Lão phu nhân!” Mẫn Kiên bỗng ngẩng đầu nhìn lại.

Lão phu nhân nói: “Bây giờ không an toàn, trên đường đâu đâu cũng là dân chạy nạn, nếu là gặp phải, cõ lẽ cũng sẽ bị lây bệnh, càng thêm nguy hiểm, không thể đi.”

“Nhưng mà…”

Mẫn Kiên còn muốn khuyên, Khương Mạc đột nhiên mở miệng nói: “Tổ mẫu nói không sai, không thể đi được, đi trên đường càng thêm nguy hiểm.”

Giật giật cơ thể tê dại, Khương Mạc thở một hơi ra: “Bây giờ, điều nên làm nhất không phải là chạy trốn, mà là phong thành, không được để bất cứ ai ra vào Bình Giang.”

Lời Khương Mạc vừa ra, lão phu nhân và Mẫn Kiên đồng thời nhìn về phía nàng.

Bình Giang là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Khánh, dân cư, lái buôn nhỏ, quan to vinh quý mỗi ngày ra vào nhiều đếm không xuể. Nếu không có ý chỉ của hoàng đế, quan lại tự phong thành đồng nghĩa với mưu phản.

Không thể không nói, ý tưởng của Khương Mạc quá mức lớn mật.

“A Khương nói đúng, đúng là nên phong thành!”

Yên tĩnh một chút, lão phu nhân khí phách nói.

“Nhưng Tri phủ Bình Giang sẽ không phong thành, hắn ta không có lá gan kia!” Mẫn Kiên nói.

“Hắn ta không có gan, Hi gia cho hắn ta mượn gan!”

Lão phu nhân nghe vậy thì ánh mắt đăm đăm, bà đột nhiên cao giọng kêu lên: “Vân Châu, đem lệnh bài và ấn Hầu phủ tới đây!”

Một lát sau sau khi tiếng lão phu nhân vừa dứt, Chu ma ma bưng hai cái hộp gỗ đàn tiến tới. Dưới ánh mắt chỉ dẫn của lão phu nhân, Chu ma ma mở hai cái hộp gỗ ra, một cái trong đó đặt bốn cái lệnh bài gỗ màu đen, một cái hộp khác thì đặt ấn Hầu phủ của Hầu phủ Hành Dương.

Lão phu nhân nói: “Đây là bốn miếng lệnh bài mai lan trúc cúc của Hi gia, có thể hiệu lệnh mọi ám vệ và chốt của Hi gia. Đây là ấn của Hành Dương hầu, có thể tự chứng minh bản thân. A Khương, ta giao chúng cho con, chuyện sống còn bây giờ, đều dựa vào con.”

Khương Mạc cả kinh, im lặng hồi lâu mới quyết ý tiếp nhận. Nàng hiểu ý của lão phu nhân, lão phu nhân muốn trực tiếp làm bại lộ thân phận của nàng. Bây giờ hoàng đế Nguyên Đức đã chết, tuy rằng tiểu thái tử còn chưa đăng cơ, nhưng thiên hạ đều biết cậu của tiểu Thái tử là Hi Phù Ẩn, chỉ cần bấy nhiêu là đã đủ rồi.

“Tổ mẫu yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức.”

“A Khương, không phải cố gắng hết sức, mà là cần phải vậy. Nếu không thì chúng ta đều sẽ chết ở Bình Giang.”

Trái tim Khương Mạc nhoi nhói, thái dương nhảy dựng, nói: “Vâng.”



Sau đó nàng dẫn Mẫn Kiên ra ngoài sắp xếp.

Lúc này, mặt trời bị một tảng mây đen che khuất, ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm. Một lát sau, lão phu nhân mỏi mệt nói: “Ta nhớ rằng tướng quân thủ thành của Bình Giang là Lỗ Mông, bộ hạ lúc trước của Hầu gia.”

“Vâng, lão phu nhân, khi người vừa mới tới Bình Giang, hắn còn từng lén tới một lần, chỉ là người không gặp hắn, lúc hắn đi có để lại một câu nhắn, nói người có việc thì cứ căn dặn!”

“Ta vốn không muốn làm phiền người xưa, chỉ là nay đã khác xưa. Ngươi đi gặp hắn đi.”

“Dạ.”

Khương Mạc vội vã ra cửa, vừa đi vừa nghĩ, nói với Mẫn Kiên: “Ngươi phái người đi mua vải bông, mua rượu, rượu càng nặng càng tốt. Còn phải mua thêm cả hùng hoàng, ngải cứu, thù du, vôi, củi gạo mắm muối, mấy thứ này càng nhiều càng tốt. Còn nữa, bảo người ra ngoài phải đội mũ rộng vành, miệng mũi cũng phải dùng vải bông che chắn, lúc mua cố gắng hết sức đừng tiếp xúc với tứ chi của người khác, sau khi trở về, chuyện thứ nhất người đó làm chính là phải thay quần áo, đi tắm rửa một phen, dùng hùng hoàng hoặc ngải cứu để xông người một lát mới ra ngoài.”

Suy nghĩ một hồi, nàng lại nói: “Đúng rồi, ngươi nghĩ cách, xem xem có thể thỉnh một đại phu vào nhà được không, giá cả dễ thương lượng.”

Phương pháp phòng dịch của nàng đều là phương pháp mà nàng từng đọc ở trên báo chí, nhưng nếu muốn thật sự trừ bệnh dịch thì chỉ có thể để đại phu làm, dù sao thì với y thuật, nàng dốt đặc cán mai.

“Còn nữa, bảo người trong phủ rằng nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, muốn ra ngoài thì cần phải báo cáo.”

“Vâng, thuộc hạ rõ rồi, bây giờ sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Từ từ, ngươi gọi Chiến Võ tới đây, ta muốn hắn theo ta ra ngoài một chuyến.”

“Vâng.”

Không còn thời gian dư thừa nữa, Khương Mạc trở về phòng thay đổi một bộ quần áo gọn gàng, sau đó dẫn Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và Chiến Võ rời phủ, đi thẳng đến phủ Tri phủ.

Ra phủ rồi, ngồi trên xe ngựa, Khương Mạc lén nhìn ra ngoài từ trong cửa sổ.

Trong thành Bình Giang, bá tánh hoàn toàn không biết gì đến chuyện bệnh dịch, đường xá vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, người đến người đi tấp nập.

May là lúc trước thành Bình Giang không để dân chạy nạn vào thành, cho nên Bình Giang cũng chỉ là bị lan đến, còn chưa bùng nổ quy mô lớn. Nhưng thành Bình Giang phồn hoa, người ra vào thành mỗi ngày nhiều đếm không xuể, sao có thể biết được trong số những người này có bao nhiêu người đã bị bệnh rồi.

Nghĩ đến đây, Khương Mạc nhịn không được lo lắng.

Phủ nha Tri phủ cách ngõ nhỏ mà Khương Mạc ở không xa, đi qua một con phố là tới. Bọn họ một hàng bốn người, lại đều che mặt, mở miệng ra là đã muốn gặp Tri phủ, bọn sai dịch nha môn Tri phủ đương nhiên là không cho bọn họ vào.

“Đi đi đi, Tri phủ là người mà ai cũng có thể gặp sao?”

Khương Mạc tiến lên một bước nói: “Phiền tiểu ca thông báo một tiếng, cứ nói chúng ta tới từ kinh thành, họ Hi!”

“Cút cút cút, bảo các ngươi cút đi rồi, nghe không hiểu tiếng người hả!” Dứt lời, tên sai dịch kia cầm bội đao trước người lên, hung thần ác sát quát.

Nhưng đao của hắn còn chưa kịp rút ra, chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, Chiến Võ rút trường đao bên hông ra trực tiếp đặt lên trên cổ hắn, âm u nói: “Ông đây thấy ngươi chán sống rồi!”

Khác với vẻ phô trương thanh thế của sai dịch, đao của Chiến Võ dày đặc lạnh lẽo, lộ ra sát khí khiến da đầu người tê dại, khiến sai dịch kia sợ tới muốn thiếu chút tè ra quần. Lúc này mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, ngớ người ra, hai chân không ngừng run rẩy, mắt xoay tròn lắp bắp nói với đồng bọn: “Còn còn, còn không đi, thông báo cho đại nhân!”

Trong nháy mắt, một tên sai dịch khác khập khiễng chạy vào trong phủ.

“Hừ, phế vật!”

Chiến Võ nhấc kẻ dưới đao lên ném xuống mặt đất, sau đó một chân đá văng cánh cửa đã nửa mở, nhường đường cho Khương Mạc, hùng hổ nói: “Mời cô nương!”



Khương Mạc vốn là muốn tiến vào một cách đàng hoàng, nhưng người của nha môn Tri phủ mắt chó coi thường người khác, ngay cả thông báo cũng không muốn làm, bây giờ chuyện lớn hơn quyền, đành phải xông vào.

Nhưng không lâu sau, bọn họ đã bị đám nha dịch mới tới vây quanh.

Khương Mạc hoàn toàn không sợ đám người này, không bàn tới chuyện Nguyệt Linh, Nguyệt Đang biết võ, công phu không tệ, chỉ bằng một mình Chiến Võ thôi cũng đã có thể xử lý bọn họ dễ như trở bàn tay.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Tri phủ Bình Giang vội vàng tới.

“Đại nhân, chính là bọn họ, bọn họ dám xông vào nha môn Tri phủ!”

Tri phủ Bình Giang giương tay lên bảo người phía dưới ngừng nói, cách lớp vải trên mũ rộng vành, Tri phủ không thể thấy rõ diện mạo bốn người này, nhưng nghĩ tới lời mà lúc trước nha dịch truyền đến, Tri phủ mơ hồ có suy đoán. Hắn nói: “Không biết các hạ có chuyện gì mà muốn xâm nhập nha môn Tri phủ của ta?”

Khương Mạc nghe vậy, nhìn trái nhìn phải nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng cần trò chuyện với Tri phủ đại nhân rồi, nào ngờ nha môn của đại nhân khó vào, bị ép bất đắc dĩ nên đành phải làm vậy, xin đại nhân thứ lỗi.”

Trước khi Khương Mạc tới đây đã hỏi thăm với Mẫn Kiên, Tri phủ Bình Giang họ Lý, tên là Lý Minh Chu, là tiến sĩ cùng giới với Hi Phù Ẩn. Người này năng lực tầm trung, nhưng lại có một người cha vợ tốt. Cha vợ của hắn chính là Binh bộ Thượng thư Đỗ Cảnh trong triều. Đỗ Cảnh làm người khéo đưa đẩy, trên tay lại có quyền lực, ông không phụ thuộc vào Triệu thị, cũng không thiên về Hi Phù Ẩn, đứng phía trung lập trong triều, không nghiêng cũng không lệch, đây cũng là lý do lúc trước vì sao Hi Phù Ẩn lại đến Bình Giang bồi dưỡng thực lực. Sự giàu có và đông đúc ở nơi này là một phần, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn chính là vì Đỗ Cảnh sau lưng Lý Minh Chu.

“Các hạ có chuyện xin nói thẳng!”

Khương Mạc nhỏ giọng cười: “Không biết rằng, ta có vinh hạnh kiếm một ly trà để uống bên chỗ Lý đại nhân hay không?”

“Cái này…”

“Cô nương nhà ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc bí mật với ngươi, ngươi lải nha lải nhải cái gì, còn không cho người cút đi, mời cô nương nhà ta vào!”

Lý Minh Chu bị Chiến Võ mắng đến sững người, nhưng lại cảm thấy giọng điệu mắng chửi của người này không hiểu sao rất quen tai. Thế mà lại mơ hồ mời người vào trong.

Khương Mạc nhìn cách Chiến Võ hành sự dọc theo đường đi, cuối cùng cũng biết vì sao hắn lại bị Hi Phủ Ẩn tiễn đi tránh họa bởi vì đắc tội hoàng đế. Tuy rằng cách hắn làm đúng là nhanh chóng hữu hiệu, nhưng thật sự hơi dễ khiến người ta tức giận.

Mãi đến khi người đều ngồi xuống hết rồi, Lý Minh Chu mới phục hồi tinh thần lại. Hắn khép mi, nhìn người ngồi trên ghế một chốc mới hỏi: “Không biết cô nương rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại không lấy mặt thật gặp người!”

Khương Mạc gỡ mũ rộng vành xuống, lộ khuôn mặt che miệng mũi lại, nói: “Chúng ta là người của Hi gia, Hầu phủ Hành Dương, hôm nay phụng lệnh lão phu nhân đặc biệt tới gặp Lý đại nhân bàn về chuyện bệnh dịch trong thành!”

Lời Khương Mạc vừa dứt, Lý Minh Chu sợ hãi cả kinh, ly trà mới bưng lên trong tay đổ nghiêng vào tay. Hắn bị bỏng, vội vàng đặt ly xuống bàn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!