Lọc Truyện

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Trong không khí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, tiếng nước chảy và âm thanh mơ hồ khi gió lay động lá cây.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc xe ngựa.

Nhưng thời gian trôi qua rất lâu rồi mà nó vẫn không có động tĩnh gì.

Sự kiên nhẫn của Lê Phàn đã dùng hết rồi, gã đưa tay vung lên. Bộ hạ giục ngựa tiến đến, dùng đao đẩy màn xe ra.

Bên trong xe trống rỗng, không có một ai.

Lê Phàn híp mắt nhìn xe ngựa hồi lâu, một lúc lâu sau thì đột nhiên cười. Một lát sau, gã quay đầu lại nhìn gã đàn ông kia, sầm mặt hỏi: “Người đâu?”

Trong ánh mắt mang theo sát khí của Lê Phàn, mặt gã đàn ông kia ngay lập tức trắng bệch, chân gã run run, không chống đỡ nổi, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Đại nhân, tiểu nhân không nói dối, lúc trước bọn họ đúng là ngồi trên chiếc xe ngựa này. Đại nhân xin tha mạng, tiểu nhân sao dám lừa gạt ngài.”

Nói xong, gã im lìm dập đầu mấy cái bịch bịch. Miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn lúc trước lại vỡ ra, máu chảy đầy mặt. Máu và bùn đất dơ bẩn kia dãi đầy, trông cả người gã vừa buồn cười vừa đáng thương.

Lê Phàn liếc xéo gã một cái cực kỳ miệt thị, sau đó dời tầm mắt đi ngay. Với gã, cái kẻ như con kiến này, nhìn thêm một cái đều là tốn thời gian. Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là tìm được Hi Phù Ẩn. Hi Phù Ẩn mất tích trên tay gã, vết thương của một trăm trượng kia đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn,

Cảm nhận cơn đau mơ hồ trên lưng, sắc mặt của Lê Phàn lại âm u đi không ít. Gã bễ nghễ quét nhìn người phía dưới một vòng, không nhanh không chậm nói: “Phản tặc, còn không bó tay chịu trói sao. Bản quan đã bày thiên la địa võng ở đây rồi, ngươi trốn không thoát đâu.”

Nói là phản tặc, nhưng ngay cả tên của phản tặc gã cũng không dám kêu ra, không phải bàn cãi là vì sao.

Hi Phù Ẩn đang núp trong dòng người, vẻ châm biếm trong mắt chợt vụt qua.

Cơ bắp trên khuôn mặt Lê Phàn run rẩy vì phẫn nộ.

Hai bên rơi vào thế giằng co.

Mắt thấy trời đã sắp tối, tiếp tục tốn thời gian như vậy cũng không phải là cách, đối với những kẻ gấp gáp muốn qua sông thì chuyện này càng khiến họ bất an.

“Đại nhân.”

Lúc này, có một thương nhân nhịn không được chen ra khỏi đám người. Hắn ta đứng dưới ngựa của Lê Phàn, chắp tay lại, thái độ cung kính nói: “Đại nhân, tiểu nhân là Lý Hành, thương nhân tơ lụa Hồ Châu. Trong xe ngựa chính là vợ con của tiểu nhân, chúng ta tuyệt đối không phải là phản tặc, xin đại nhân tra xét rõ ràng. Bây giờ sắc trời đã tối, xin đại nhân thả chúng ta qua sông đi.”

Nói xong, thương nhân kia chắp tay cúi đầu xuống, mặt đầy chân thành.

“Đại nhân, ta cũng không phải là phản tắc, ta đến từ Lật Dương.”

“Đại nhân, ta đến từ Du Châu. Đại nhân, ngài thả chúng ta qua sông đi.”

“Đúng vậy đại nhân, chúng ta đều là bá tánh bình dân, là người chạy nạn tới nơi đây, không phải phản tặc, ngài để chúng ta qua sông đi.”

“Đại nhân, cầu xin ngài cho chúng ta qua sông.”



Có thương nhân kia đi đầu, những người khác cũng không kìm nén được, chỉ toàn xin chuyện qua sông. Bây giờ, chẳng ai muốn bị lôi kéo vào chuyện phản tặc. Từ xưa đến nay, một khi dính vào hai chữ phản tặc, không ai là không bị tru di cửu tộc. Bọn họ không thể trêu chọc vào, bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời xa chốn thị phi.

Lúc này, đám người vừa mới còn bình tĩnh lại nháo nhào cả lên. Quần chúng kích động, những người đó xô đẩy nhau chen về phía trước, muốn mau chóng đứng trước mặt Lê Phàn để chứng minh sự trong sạch của mình.

Khương Mạc và Hi Phù Ẩn trà trộn trong đám người cũng bị người cuốn về phía kia không thể khống chế, người chen người, thiếu chút nữa đã té ngã.

Khương Mạc cố sức ổn định cơ thể.

Vút!

“Làm càn!”

Lê Phàn vung roi, thương nhân và gã đàn ông bán đứng Khương Mạc ở gần gã nhất chịu tội. Cái roi kia trực tiếp đánh vào người bọn họ, đau đến mức hai người té lăn xuống đất, đau gào ra tiếng.

Người dưới tay Lê Phàn tiến lên trực tiếp đặt đao trước người, một bộ dạng như chỉ cần kẻ nào dám tiến lên là sẽ lấy mạng kẻ đó.

Đám người xao động tức khắc dừng lại, người phía trước càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, họ run bần bật, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cơ thể cứng còng.

Mặt Lê Phàn đầy sát khí, dưới cơn thịnh nộ, khóe mắt gã như muốn nứt ra: “Kẻ nào dám tiến lên phía trước một bước, bản quan chém đầu kẻ đó.”

“Đại nhân!”

Đúng lúc này, một người cưỡi ngựa nơi xa chạy như điên đến đây.

Cơn giận của Lê Phàn còn chưa tiêu tan, quay đầu nhìn người tiến đến, mặt đầy vẻ không vui.

Không lâu sau, người kia đã đến trước mặt gã.

Hắn ta xoay người xuống ngựa, quỳ rạp trên mặt đất nâng mật tin trong tay cao qua đầu.

Lê Phàn lấy mật tin trong tay hắn ta lên, chậm rãi mở ra xem. Xem một lúc, khuôn mặt vốn âm u của gã đột nhiên thay đổi, có thể thấy được gã đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt thậm chí xuất hiện ý cười nhẹ nhàng. Gã đọc hết thư, siết giấy viết thư vào trong tay, giương mắt nhìn người chen đầy bờ sông dưới chân ngựa.

Đám người này có kẻ quần áo vừa dơ vừa rách, cả người tỏa ra mùi thối khó ngửi. Có người thì quần áo ngăn nắp, ăn mặc rực rỡ. Nhưng điều giống nhau duy nhất chính là, bọn họ đều nhìn gã với ánh mắt vừa trông mong vừa sợ hãi. Mạng sống của những kẻ ở đây đều bị nắm giữ trong tay gã. Trong đó còn bao gồm cả Hi Phù Ẩn!

Lê Phàn nghẹn một hơi trong lòng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhổ nó ra. Nếp uốn giữa mày gã buông ra một chút, sắc mặt thậm chí trông hiền hòa không ít.

Nhưng không biết vì sao nhìn gã như vậy, lại có một cảm giác lạnh lẽo toát từ trong xương ra, run rẩy trong lòng.

“Phản tặc, bây giờ bản quan cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi bó tay chịu trói, bản quan sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Nói xong, trên mặt gã nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy, chậm rãi lướt nhìn từng gương mặt phía dưới.

Lúc này, gã rất có kiên nhẫn đợi khoảng thời gian ước chừng bằng một chén trà nhỏ, không nói một lời, gã cứ chờ như vậy.

Biểu hiện khác thường này của gã khiến tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bầu không khí căng chặt, áp lực tới mức cực hạn, mặt trời lặn về phía Tây, ánh nắng như lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, chiếu rọi lên thân người.

Âm dương luân phiên, hoàng hôn bước tới, thời khắc giao đêm chính là lúc bách quỷ dạ hành.

Khương Mạc ngơ ngác nhìn về phía chân trời, trong đầu đột nhiên toát ra một câu như vậy.

“Được, được, được lắm!” Lê Phàn vỗ tay, nói liên tiếp ba từ được.

“Nếu ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy thì không thể trách được bản quan.”

Nói xong, Lê Phàn bỗng lạnh giọng kêu lên: “Mọi người nghe lệnh, phản tặc phạm thượng làm loạn, đại nghịch bất đạo. Triều đình có lệnh, tru sát phản tặc. Hôm nay người nơi đây giấu diếm phản tặc, nhất định là đồng lõa của phản tặc, tội vạn lần đáng chết.”

Gã vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, chớp mắt một cái đã nhận ra ý trong đó. Bọn họ kinh sợ nhìn Lê Phàn, hô to oan uổng.

“Đại nhân, oan uổng.”

“Đại nhân oan uổng mà!”

“Đại nhân, ta không phải là đồng lõa của phản tặc.”

“Đại nhân oan uổng quá, đại nhân.”

“Đại nhân tra xét rõ ràng, tiểu nhân chỉ là bá tánh bình thường, không phải là phản tặc.”

“Đại nhân, tiểu nhân oan uổng!”



“Giết!”

Lê Phàn làm lơ kẻ quỳ rạp xuống đất than thở khóc lóc, lớn tiếng kêu oan, trên mặt toàn là lạnh nhạt, gã không dao động, chậm rãi phun ra từ kia.

Phía trên con tuấn mã, đám người này mắt mũi lạnh lùng, rút cung tiễn sau lưng ra, cài tên giương cung. Mũi tên nhọn nhắm ngay vào vô số bá tánh bình dân phía dưới. Ngay sau đó, dưới tay chúng thả lỏng, hơn trăm mũi tên đồng thời phóng ra, dày như mưa rơi, bay về phía mọi người cực nhanh.

“Trốn đi!”

“Chạy mau!”

“Mẹ!”

“Cẩu Nhi! Cẩu Nhi! Con của ta!”

“Cha, cha, mẹ!”

“Cẩu quan giết người!”

“Ta liều mạng với các ngươi!”



Vô số mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể người, người đằng trước ngay lập tức ngã xuống.

Nhưng điều này cũng không cản trở được chuyện mũi tên đợt sau tiếp tục phóng tới.

Tiếng kêu la, tiếng mắng mỏ kinh hoàng, trong nháy mắt đã vang vọng mảnh đất trời này.

Ai cũng không biết rốt cuộc nơi này có bao nhiêu bá tánh, chỉ có thể nhìn người bị chém đi như gặt lúa, ngã xuống từng đợt từng đợt, không còn ai bò dậy.

Ánh mặt trời vẫn còn đó, như là bị máu tươi nhuộm đỏ vậy.

Mây cuộn mây tan trên trời, trên mặt đất, dân chúng lầm than khắp nơi, máu chảy thành sông, nói là địa ngục cũng không quá.

Khương Mạc trơ mắt nhìn một mũi tên nhắm ngay vào nàng, con ngươi co chặt, đầu óc trống rỗng. Bầu không khí trở nên đặc sệt, mọi tiếng động đều biến mất, ngay cả chuyện nàng đang ở đâu, nàng dường như cũng quên mất, chỉ có mũi tên kia là bay thẳng về phía nàng, thoáng như giây tiếp theo sẽ đâm xuyên yết hầu nàng.

“Nằm xuống!”

Rầm!

Vào giây phút sống còn, Khương Mạc bị người đè xuống mặt đất, tiếng động bên tai như được chậm lại, nổ vang trong đầu như sấm. Cuối cùng, mũi tên kia bắn trúng người phía sau bọn họ. Mà người đè lấy nàng, chính là Hi Phù Ẩn.

Khương Mạc mơ màng ngẩng đầu nhìn lại.

Lúc này, mọi thứ đều trở nên rối ren, tất cả mọi người đều kêu rên sợ hãi, chạy trốn tứ tán. Có người trốn xuống sông, nhưng người chèo thuyền canh giữ ở đằng sau không thả cho bất cứ ai chạy thoát, một đao một người, thứ rơi xuống sông chỉ có thi thể. Trong đó có vài người là hộ vệ mà thương nhân dẫn theo, bọn họ không muốn chết, thế là họ rút đao ra giằng co, nhưng dưới tay đám thủ hạ này không được một chiêu, họ đã bị giết. Trong đám người còn có ngựa mà các thương nhân đưa đến, chúng bị những người chạy trốn tứ tán dọa sợ, chúng giơ móng trước lên cao, ngẩng đầu hí vang. Người trên xe ngựa bị quăng xuống dưới, bị vô số người giẫm đạp, không lâu sau đã mất đi tiếng động, không biết sống chết.

Người chồng người, rất nhanh sau đó thi thể đã trải rộng khắp nơi. Máu nhuộm bùn đất đá vụn màu đen thành một màu đỏ tươi.

Tay Khương Mạc chống xuống mặt đất, máu tẩm ướt mu bàn tay nàng theo khe hở ngón tay. Nàng mở bàn tay ra nhìn, nhìn máu trong lòng tay, lại ngẩng đầu nhìn kẻ sắc mặt lạnh lùng cách đó không xa kia, không rõ một điều.

Lê Phàn là quan, cũng là lính.

Người bắn tên phía trên, cũng là lính.

Tại sao, bọn họ lại nhắm mũi tên vào người mà bọn họ vốn nên phải bảo vệ?

Trong ấn tượng của nàng, quân lính trả giá mọi thứ vì nước vì dân, thậm chí trả giá cả sinh mệnh của mình ra cũng không thấy oán thấy hối hận.

Tại sao quân lính nơi đây lại như thế này?

Tại sao bọn họ lại muốn giết hại bá tánh tay không tấc sắt?

Đồng thời, Lê Phàn nhìn đám người giãy giụa sợ hãi đang trốn Đông trốn Tây kia, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, gã khoan thai điềm đạm nói: “Đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách Hi Phù Ẩn đi. Nhớ là khi đến chỗ Diêm Vương rồi thì đừng có kiện sai người, hỏi sai công bằng.”

“Cô sao rồi?” Hi Phù Ẩn bảo vệ trên người Khương Mạc, lo lắng hỏi nàng.

Hắn cũng thật sự không nghĩ tới Lê Phàn sẽ trực tiếp ra tay giết như thế. Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đầu óc của hắn lại đặc biệt tỉnh táo. Chuyện có thể khiến Lê Phàn mặc kệ mọi thứ muốn giết hắn, chỉ có thể là trong triều đình xuất hiện biến cố.

Một suy đoán nảy sinh trong đầu hắn.

Hi Phù Ẩn cau mày lại.

Khương Mạc nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nghẹn giọng nói: “Ta không sao.”

Đôi mắt Khương Mạc đỏ bừng, nàng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, càng ngày càng ít người đứng.

Nàng cho rằng đi đến bước đường này, nàng đã nhìn quen cảnh sinh tử rồi, nhưng hóa ra, nàng vẫn không thay đổi.

Trong ấn tượng xa xăm của nàng, đống thi thể gần như xếp thành núi này chỉ có thể xuất hiện trong tin tức chiến tranh trên TV. Nhưng bây giờ, bọn họ lại gần như chỉ vì giết một người, mà không tiếc giết hàng trăm người, hàng ngàn người. Có lẽ, cho dù là tàn sát hết người trong thiên hạ, bọn họ cũng không tiếc.

Đây là loạn thế!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!