Lọc Truyện

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Nói cho cùng thì vụ phó bản tử vong ồn ào trước khi tiến vào phó bản khiến họ không khỏi nghĩ đến khả năng này.

Kim Lộ: “Nhưng… Ngay từ đầu chúng ta đã tách ra rồi, giờ có hợp tác thì cũng sẽ không có lòng tin. Hơn nữa trò chơi này… sẽ khích bác ly gián chúng ta.”

Cô ta nhìn về phía Lương Thiên Dậu và Trần Phong: “Rõ ràng Lương Thiên Dậu cùng với Trần Phong đều không phải người sẽ nghe theo mệnh lệnh của người khác. Trong một đội ngũ không thể có hai chỉ huy.”

“Huống chi, đây là phó bản tử vong… Chúng ta gần như không có khả năng rời khỏi nơi này.”

Nói đến đây, tia sáng trong mắt Kim Lộ vụt tắt như thể cô ta đã từ bỏ giãy dụa, chấp nhận sự thật rằng mình sẽ chết ở nơi này.

Nói đến đây, tia sáng trong mắt Kim Lộ vụt tắt như thể cô ta đã từ bỏ giãy dụa, chấp nhận sự thật rằng mình sẽ chết ở nơi này.

“Không phải là đã có người chơi vượt qua rồi sao…”

“A Manh này, chúng ta không phải là người chơi thử nghiệm, thậm chí chúng ta còn không phải người chơi già dặn kinh nghiệm thật sự.” Họ chỉ có chút cảm giác vượt trội hơn so với những người mới thuần túy vừa mới vào phó bản.

Kim Lộ nhìn cô ấy, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ u sầu: “Chúng ta sẽ không may mắn gặp được người chơi thử nghiệm đó đâu. Cô nói xem, chúng ta phải vượt qua phó bản tử vong bằng cách nào đây?”

Vị đại thần kia mới vượt qua phó bản tử vong hai ngày, dù sao thì cũng phải được nghỉ ngơi một chút chứ, không thể tiến vào phó bản nhanh như vậy được.

Ngay cả khi đối phương thực sự tiến vào phó bản, thì cũng tồn tại hàng ngàn hàng vạn phó bản, bọn họ phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được người đó ở đây chứ?

Có lẽ Tống A Manh cũng nghĩ đến điều này, tâm trạng sa sút.

“Mọi người…”

Nhưng vào lúc này, từ đằng xa truyền đến giọng nói của Lương Thiên Dậu.

Tống A Manh nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Lương Thiên Dậu đi ra: “Phó bản này rất có thể là phó bản tử vong…”

“Phó bản tử vong!”

Một người chơi mới là nam tên Vạn Trạch Vũ ngắt lời Lương Thiên Dậu, rõ ràng anh ta đã bị bốn chữ này hù dọa, vô thức kêu lên.

Lương Thiên Dậu liếc nhìn anh ta, nói tiếp: “Từ tình hình hiện tại, độ khó của phó bản này rất bất thường, hoàn toàn không cùng cấp độ với phó bản tân thủ chúng tôi từng vượt qua trước đây. Nhưng phó bản tân thủ là thời kỳ bảo hộ người mới, sẽ không xuất hiện phó bản quá khó. Cho nên, rất có thể chúng ta đã tiến vào phó bản tử vong.”

Phó bản tử vong không bị thời kỳ bảo hộ người mới ràng buộc.

“Phó bản tử vong… Vậy không phải chúng ta chết chắc rồi sao?”

“Tôi cứ nghĩ tiến vào phó bản đã là xui xẻo lắm rồi, nhưng sao tôi lại còn xui xẻo đến như mức này cơ chứ? Ha ha…” Sau khi nghe những lời Lương Thiên Dậu nói, người chơi mới tên Vạn Trạch Vũ kia gần như phát điên, đột nhiên cười lên.

Lương Thiên Dậu cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng với tố chất tâm lý của mấy người chơi mới. Anh ta nhìn những người chơi có kinh nghiệm kia cùng đám người Trần Phong đã lờ mờ đoán được đây là phó bản tử vong.

“Tôi đề nghị chúng ta trao đổi manh mối. Đội ngũ vẫn như cũ không thay đổi, mọi người vẫn tách ra hành động, chỉ là mỗi ngày sẽ trao đổi manh mối tìm được với nhau. Điều quan trọng bây giờ là rời khỏi phó bản này, đấu đá nội bộ không có ích lợi gì đối với chúng ta hết.”

Đề nghị này của Lương Thiên Dậu khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía anh ta.

Kể cả Ngân Tô cũng nhìn qua.

Nhưng Ngân Tô cũng không ngạc nhiên, sau khi Lương Thiên Dậu phát hiện ra đây là phó bản tử vong, anh ta nhất định sẽ tìm cách đoàn kết tất cả những người chơi có thể đoàn kết được vì mục đích sinh tồn.

Manh mối càng nhiều thì xác suất vượt qua phó bản càng lớn.

Lương Thiên Dậu không yêu cầu tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của mình mà chỉ cần trao đổi manh mối để nâng cao tỷ lệ sống sót, đó là một lựa chọn thông minh.

Chỉ là…

Lòng tin giữa các người chơi quá thấp, liệu họ có lựa chọn hợp tác không?

“Làm sao chúng tôi có thể đảm bảo rằng mấy người sẽ không thừa cơ nói manh mối giả?” Trần Phong đưa ra ý kiến: “Dù sao chúng ta cũng không quen biết nhau, hợp tác mà không có sự tin tưởng thì sẽ sớm sụp đổ thôi.”

Bản thân trò chơi đã biết dùng nhiều cách khác nhau để ly gián quan hệ của bọn họ.

Mà ngay từ ngày đầu tiên bọn họ đã giẫm nát hai chữ tín nhiệm dưới chân, phân chia thành nhiều nhóm nhỏ.

“Cái này thì tôi không cách nào bảo đảm.” Lương Thiên Dậu ăn ngay nói thật: “Nhưng nếu mọi người muốn sống sót, trước mắt hợp tác cùng trao đổi manh mối là cách tốt nhất.”

Trong thời gian ngắn chưa có ai đưa ra quyết định.

Lương Thiên Dậu cũng không ép mọi người lập tức đưa ra quyết định: “Đã đến tiết tự học buổi sáng, mọi người có thể nhân cơ hội này suy nghĩ một chút.”



Bọn họ vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có thời gian tiếp tục điều tra manh mối, ai ngờ sau tiết tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm cầm xấp đề đã niêm phong đi vào lớp, tuyên bố bắt đầu kiểm tra.

Ngân Tô đã sớm biết tin tức này nên không ngạc nhiên chút nào nhưng những người khác rõ ràng có chút hoảng sợ.

Kiểm tra sẽ kéo dài cả ngày nên hôm nay họ sẽ không có thời gian đi tìm manh mối.

Còn bao nhiêu lần kiểm tra như này nữa?

Bọn họ còn lại bao nhiêu thời gian?

Vẻ mặt của đám người chơi đau đớn như chết cha chết mẹ, lại một lần nữa phải chịu sự dày vò của bài kiểm tra.

Quả nhiên lại là kiểm tra nguyên một ngày, sau khi kiểm tra xong tuy không có tiết tự học buổi tối nhưng cũng chỉ còn hai tiếng.

Đối với người chơi mà nói thì chỗ tốt duy nhất của làm kiểm tra chính là không có người chết —— nhưng sau khi kiểm tra xong họ sẽ chết!!

“Bọn họ quyết định hợp tác rồi.” Tống A Manh nhanh chóng đuổi theo Ngân Tô, người rời khỏi phòng học đầu tiên, nói cho cô tin tức này: “Lương Thiên Dậu nói có một quy tắc, buổi tối có thể sẽ có phát hiện mới trong phòng học, chúng tôi dự định đi xem thử, cô có muốn đi không?”

Tuy có quy tắc “Sau 12 giờ không được rời khỏi ký túc xá”, nhưng nếu bọn họ không làm gì thì chỉ có nước chờ chết thôi.

“Tôi đâu có hợp tác với mấy người, không tốt lắm đâu.” Ngân Tô cũng muốn ra ngoài vào buổi tối nhưng cô định đến văn phòng giáo viên một chuyến chứ không muốn tham gia vào bữa đại tiệc đầu tiên của liên minh sinh tồn: “Tôi không đi chung với mấy người đâu.”

Tống A Manh trầm mặc, nhưng vẫn nhắc nhở cô: “… Mọi người hợp tác với nhau sẽ tìm manh mối nhanh hơn, cô thật sự không muốn tham gia sao?”

Cô ấy thật sự hy vọng Ngân Tô sẽ tham gia.

Mặc dù có hơi điên nhưng cô thực sự rất mạnh!

Ở cùng với cô chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

“Không.” Ngân Tô nhã nhặn từ chối lòng tốt của Tống A Manh.

“…”

Tống A Manh không thuyết phục cô nữa, xoay người đi tìm bạn đồng hành của mình.

***

Tối hôm qua bảo vệ ký túc xá không bắt được vị khách trốn trong phòng vệ sinh nhưng tối nay khi Ngân Tô trở lại ký túc xá, cô phát hiện cô ta đang vò đống tóc trên mặt đất.

Bên cạnh đống tóc còn có xương chân xương tay bị gãy, ngay cả khi ký túc xá đang bật đèn thì vẫn có cảm giác u ám.

“Wow! Đàn chị bắt được khách của chúng ta rồi sao?” Ngân Tô không keo kiệt chút nào khích lệ: “Đàn chị giỏi quá đi.”

“…”

Đàn chị cũng không muốn để ý tới cô. Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn đồng loại đang bị mình đ.è xuống đất, như đang p.hát tiết sự bất mãn với Ngân Tô.

Ngân Tô cầm ấm nước tới, mở nắp ra: “Nào, cho vào đi.”

Đàn chị còn đang vật lộn với vị khách kia nhìn ấm nước trước mặt, trên khuôn mặt đẫm máu lộ ra vẻ khó hiểu: “?”

Thứ này lớn như vậy… sao có thể nhét vào trong vật nhỏ như vậy được?

Hơn nữa tại sao lại phải cho vào ấm đun nước!

Đàn chị khó hiểu!

Đàn chị nghi hoặc!

“Có chuyện gì vậy?” Thấy đàn chị nhìn chằm chằm vào chiếc ấm, Ngân Tô hỏi: “Cô cũng thích cái này hả? Tôi làm một cái khác đẹp hơn, xứng với đàn chị hơn nha. Cô cũng có thể vào trong đó ở.”

“???”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!