Lọc Truyện

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Những người chơi có kinh nghiệm cùng ngồi lại bàn bạc với nhau, Tống A Manh nghĩ đến chuyện đêm qua, đưa ra một đề nghị to gan: “Gϊếŧ NPC.”

Một người chơi có kinh nghiệm thốt lên khϊếp sợ: “Cái gì?”

Tống A Manh cũng bị ý tưởng của mình dọa sợ nhưng vẫn cố căng da đầu nói ra suy nghĩ của mình: “Trường không có nhiều đồng phục, điều này chứng tỏ chúng ta chỉ có thể cướp đồng phục của NPC…”

Vậy nên gϊếŧ NPC cướp đồng phục là biện pháp nhanh nhất.

Mà Ngân Tô quả thực có đồng phục cũng vì cô gϊếŧ lớp trưởng rồi lấy được.

Chỉ là tạm thời bọn họ không biết được biện pháp này có gây ra hệ quả gì hay không.

Nhưng điều cấp bách bây giờ chính là không mặc đồng phục thì sẽ bị phạt… Ai biết hình phạt tiếp theo sẽ là gì? Hôm nay dọn nhà vệ sinh suýt chút nữa thì dọn luôn cái mạng của bọn họ rồi.

“Thật ra…” Một người chơi có kinh nghiệm nhìn sang bên kia: “Chắc bọn họ cũng nghĩ tới biện pháp này, lúc đó chúng ta có thể cướp đồng phục từ bọn họ, như vậy sẽ không cần lo kích hoạt quy tắc tử vong của NPC nữa.”

Có thể sống sót đến bây giờ thì liệu được mấy người tay không dính máu.

Sống sót là mục tiêu duy nhất của bọn họ, dù cho phải dùng biện pháp gì đi nữa.

“Nhóm bốn người của họ Lương kia rất khó đối phó… Còn không bằng chúng ta đi tìm NPC học sinh rồi gϊếŧ.” Bình thường đám người chơi mới rất dễ đối phó nhưng bốn người nhóm Lương Thiên Dậu lại không như vậy.

“Trước tiên phải xem xem chúng ta có thể lấy được đồng phục không đã.”



Sau giờ ăn trưa, Ngân Tô đến văn phòng giáo viên để lấy phiếu điểm.

Tất cả rèm cửa trong phòng được buông xuống hết, trong khung cảnh tối tăm có vài giáo viên đang ngồi, lúc này họ vẫn phải vùi đầu vào công việc.

Lúc cô đi vào, tất cả các thầy cô đồng thời ngẩng đầu nhìn qua, những ánh mắt lạnh như băng kia khiến da đầu người nhìn căng lên.

“Em chào các thầy, các cô.” Học sinh ngoan Ngân Tô mỉm cười chào hỏi với giọng điệu như thường: “Em tới tìm chủ nhiệm lớp em để lấy phiếu điểm ạ.”

Chủ nhiệm lớp ngồi ở vị trí gần tường lúc này mới nói: “Đúng là tới tìm tôi.”

Mọi người lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình, không chú ý đến cô nữa.

… Không được giáo viên gọi, tốt nhất không nên tùy tiện đi vào văn phòng giáo viên.

Ngân Tô đi đến bên cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm, ông ta đã lấy phiếu điểm ra: “Tuy thành tích lần này của em đã tăng lên rất nhiều nhưng kết quả này vẫn chưa đủ. Thế này đi, bây giờ thầy sẽ để em làm lớp trưởng tạm thời, nếu trong lần thi kế tiếp em có thể lọt vào top 10 thì vị trí này sẽ là của em.”

Chắc là không có học sinh nào muốn tranh cái vị trí lớp trưởng rách nát này nên chủ nhiệm mới sắp xếp cô tạm thời đảm nhiệm luôn.

“…” Lớp trưởng tạm thời là cái quỷ gì?! Ngân Tô thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất ngoan ngoãn hợp tác: “Vâng ạ, em sẽ cố gắng hết mình, chắc chắn sẽ không làm thầy thất vọng.”

Chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu, đưa cho cô phiếu điểm: “Học sinh nên có chí cầu tiến như thế.”

Làm một học sinh ngoan có chí cầu tiến, Ngân Tô liên tục gật đầu: “Thầy nói phải! Nhưng thưa thầy, lần thi tiếp theo được tổ chức khi nào vậy ạ?”

“…” Vẻ mặt ông ta lập tức trầm xuống, lên tiếng quở trách: “Sao em…”

“Dạ, em bị bệnh nên đầu óc không được tốt lắm, cũng tại cái người làm em bị bệnh ấy, nếu không thì sao em lại bị điểm thấp như vậy. Thầy nhắc lại một lần nữa, em nhất định sẽ đạt được điểm cao trong lần thi tới.”

Chủ nhiệm lớp chưa mắng xong đành phải nghẹn xuống.

Một lúc lâu sau ông ta mới trả lời: “Ngày mai.”

Ngân Tô: “…”

Thi gì mà lắm vậy?

Vì thời gian học và thời lượng học trên lớp trong thời khóa biểu lúc dài lúc ngắn không nhất quán nên chuyện có môn học trong 90 phút, có môn học trong 120 phút là điều dễ hiểu.

Hơn nữa mỗi ngày đều phải lên lớp với lịch học dài như vậy… Ai mà ngờ nhà trường còn nhét thêm lịch thi vào?

Thật là quá đáng!

Vậy mà lớp trưởng không đánh dấu lại, làm việc kiểu trò mèo gì thế?!

May mà cô ta đã lấy cái chết tạ tội rồi.

Chủ nhiệm lớp vẫn nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Nhớ đừng để thầy thất vọng đấy.”

“Dạ thầy.”

Nhìn chòng chọc cô vài giây, cuối cùng ông ta cũng rời mắt: “Em về lớp gọi ba bạn ngồi ở vị trí 4, 11, 17 đến văn phòng gặp thầy. Có lòng cầu tiến mà lại thi thố thế này đây, thật là quá thất vọng, thầy cần phải nói chuyện với các em ấy.”

Lúc nói đến hai chữ ‘nói chuyện’ trong mắt ông ta lộ rõ vẻ hưng phấn.

Ba người này đều là người chơi ngồi sai vị trí.

Ngân Tô đáp lại, chủ nhiệm lớp tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, bảy giờ tối nay nhà trường tổ chức Đại hội tuyên truyền học tập, em nhớ thông báo lại với các bạn, yêu cầu cả lớp đến hội trường đúng giờ, ăn mặc chỉnh tề, không được mặc đồ lung tung như lúc sáng, hiểu chưa?”

Đại hội tuyên truyền học tập? Ăn mặc chỉnh tề sao… Học sinh ăn mặc chỉnh tề thì chỉ có thể là mặc đồng phục.

Vậy là đã có thời hạn tìm đồng phục rồi.

Bọn họ không còn nhiều thời gian lắm nhỉ.

Ra khỏi văn phòng, lúc này Ngân Tô mới mở phiếu điểm ra xem.

Phiếu điểm có hai trang, một trang là xếp hạng ban đầu, trên đó có hai con điểm, một là của lần thi trước, điểm còn lại là của lần này.

“…”

Điểm số của đám người chơi này đúng là vô cùng bết bát, giáo viên nhìn chắc phải tăng huyết áp mất.

Trang còn lại chỉ có các con số, giống với tờ cô nhìn thấy trên tay lớp trưởng.

Có hai bảng điểm để so sánh nên việc tìm được vị trí của mình trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần sắp xếp lại điểm, biết thứ hạng là sẽ biết được vị trí của mình.

Nhưng trên tờ phiếu điểm chỉ viết mỗi số chỉ còn lại số thứ tự từ 1 đến 34.

Nghĩa là chỉ còn lại 34 chỗ ngồi.

Thành tích của cô vươn lên 18 bậc, xếp hạng thứ 15.

Ngân Tô lấy thẻ học sinh ra xem thì thấy quả nhiên xếp hạng trên đó đã thay đổi.

【 Mã học sinh: 404415】

【 Xếp hạng: 15】

Mà ba người chơi bị chủ nhiệm gọi đều là những người từng có thứ hạng thấp ngồi vào chỗ của thứ hạng cao nhưng thành tích lần này lại kém xa lần trước.

Còn những người vốn có thứ hạng cao ngồi vào vị trí thứ hạng thấp tuy thành tích có giảm sút nhưng chủ nhiệm lại không thèm để ý tới.

Thế nhưng…

Cuộc thi lần này rõ ràng đã cho họ thấy cơ chế đào thải.

Nếu không tính lớp trưởng cũ, La Hân Xảo với một người chơi nam có thể đã chết thì lần thi này sẽ có ba người bị đào thải.

Vậy lần sau sẽ đào thải bao nhiêu người đây?

Đối với người chơi mà nói, điểm cao thì khó lấy, điểm thấp lại nguy hiểm.



Văn phòng giáo viên ở tầng dưới, phòng học 4044 ở tầng trên, Ngân Tô vừa mới leo lên được một tầng thì đột nhiên có một nam sinh từ phía sau chạy tới, cười nói: “Bạn ơi, chủ nhiệm lớp gọi bạn đến văn phòng gặp thầy.”

Ngân Tô, người mới từ văn phòng đi ra: “…”

Ngân Tô cất phiếu điểm vào túi áo khoác đồng phục, mỉm cười dò hỏi: “Thầy ấy tìm mình làm gì thế?”

Nam sinh lắc đầu, “Mình cũng không biết, không phải mới có điểm sao? Có thể là liên quan đến kết quả thi á… Bạn mau đi đi, đừng để thầy chờ lâu, thầy giận là không tốt đâu.”

“Thế à, vậy mình nhờ bạn dẫn đến văn phòng được không?” Ngân Tô thành khẩn nói: “Mình chưa đến đó bao giờ.”

“Cũng được.” Trong giọng nói của nam sinh lộ ra vẻ hưng phấn khó nhận ra, giống như một học sinh bình thường nhiệt tình giúp đỡ người khác, xoay người dẫn đường: “Để mình dẫn bạn qua đó.”

Cậu ta không nhìn thấy cô gái đằng sau cũng chậm rãi cong môi cười.

Hai người nhanh chóng trở lại tầng có văn phòng giáo viên, nam sinh dẫn Ngân Tô đến cửa văn phòng rồi ra hiệu với cô: “Bạn cứ vào đi.”

Ngân Tô nhấc chân lên định bước vào trong, ánh mắt nam sinh chăm chú theo dõi từng động tác của cô, nhìn cô nhấc chân lên rồi lại từ từ hạ xuống…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!