Lọc Truyện

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Moise

Beta: Alva

Bên ngoài phòng thể dục.

Có rất nhiều người chơi đang đứng gần đó, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thể dục. Họ không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua gì đó.

Ba mươi phút sau, cửa phòng thể dục đã mở, Ngân Tô bước từ bên trong ra. Trông cô vẫn giống hệt lúc bước vào, không thấy có gì khác thường.

Nhiếp Văn Thạch theo sát phía sau, anh ta còn chưa đi được hai bước thì đã bị những người chơi khác kéo qua.

Những người chơi còn lại không dám trêu chọc Ngân Tô nên nhanh chóng vây quanh người trông giống quả hồng mềm dễ bắt nạt, Nhiếp Văn Thạch.

“Tình hình bên trong thế nào?”

“Có nguy hiểm không?”

“Tập cái gì trong đó vậy? Độ khó thế nào?” Đám người chơi kia bắt đầu mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.

“Không có… Không có, không có gì nguy hiểm, dù sao thì tôi cũng không gặp phải gì nguy hiểm.” Nhiếp Văn Thạch bị vây quanh dần cảm thấy khó thở, khó khăn lên tiếng: “Chỉ là tập thể dục thôi, động tác rất đơn giản.”

Có thể là do được Ngân Tô nhắc nhở nên anh ta luôn cảnh giác với thứ sẽ xuất hiện trên màn hình, dù có bị dọa một chút nhưng may là không bỏ lỡ động tác.

Chỉ cần không không bỏ lỡ động tác, tập thể dục 30 phút rất nhẹ nhàng.

Người chơi lâu năm đều có chút miễn dịch với quái vật, không đến mức bị quái vật trên màn hình hù dọa.

Có điều Nhiếp Văn Thạch cảm thấy sau này chắc chắn sẽ tăng độ khó…

Nhiếp Văn Thạch vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của người chơi, anh ta nhìn quanh bốn phía nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng của Ngân Tô đâu nữa.

***

***

Tầng bốn.

Ngân Tô vừa mới ra khỏi thang máy đã bị bao phủ bởi tiếng người. Cô ngước mắt lên qua, bên ngoài thang máy và hành lang tầng bốn đầy ắp người.

Ngân Tô thiếu chút nữa là bị chặn lại trong thang máy không thể đi ra, may mà mấy người chơi kia vẫn còn mắt nhìn, thấy là đồ điên dám khiêu khích NPC thì vội vàng nhường đường.

Thế là một lối đi cứ vậy mà xuất hiện trước cửa thang máy.

Ngân Tô bước đến cửa thang máy nhưng lại không ra ngoài mà cảm thấy kỳ lạ hỏi người chơi đứng gần mình: “Mọi người đứng chắn ở đây làm gì vậy? Có gì hay hả?”

Người chơi bị Ngân Tô để mắt tới nhìn hai bên một hồi, tất cả mọi người xung quanh đều nhanh chóng rời đi. Người chơi bị bỏ lại vô cùng phẫn nộ, sao có thể như vậy!!

Cuối cùng, người chơi đó cắn răng kiên trì chỉ sang bên cạnh cạnh thang trả lời: “Có người công bố cách lấy thẻ nhân viên.”

Ngân Tô nhướng mày: “Chứng tỏ vẫn còn khá nhiều người tốt trong số người chơi đấy nhỉ.”

“…”

Ngân Tô đi ra khỏi thang máy, nhìn về phía người chơi kia chỉ, chỗ đó có một tờ giấy được dán trên tường.

Trên giấy viết rằng có hai cách để lấy thẻ nhân viên:

1. Trực tiếp cướp đoạt của NPC.

2. Tìm một căn phòng bị che dấu ở bên trên, tìm NPC phụ trách phát thẻ nhân viên ở bên trong là có thể lấy được thẻ nhân viên.

Phía dưới còn có một lời nhắc: Thẻ nhân viên có thông tin cá nhân là thẻ không hợp lệ.

Biện pháp thứ hai khá giống với quy trình nhậm chức ở các công ty bình thường, đi tìm văn phòng để nhận thẻ nhân viên nhưng khả năng cao là quá trình không dễ dàng như vậy.

Còn về biện pháp thứ nhất…

Thật ra trên đường tới đây, Ngân Tô gặp rất ít NPC, hầu hết đều là người chơi.

Mà một số NPC đặc biệt lại không có thẻ nhân viên, chẳng hạn như mấy NPC trong nhà bếp, cô không thấy thẻ nhân viên của họ.

Cộng thêm lời nhắc kia có nghĩa là dù người chơi có cướp được thẻ nhân viên nhưng trên tấm thẻ đó có tên thì cũng chẳng có tác dụng gì nên đối tượng cướp đoạt chỉ có thể là NPC cùng phòng với họ.

“Giả bộ lương thiện làm gì. Nhiệm vụ ban đầu đơn giản như vậy mà họ còn không làm được thì cũng chỉ chết thôi.” Một giọng nói khinh thường vang lên.

Vừa rồi lúc Ngân Tô xuất hiện, tiếng nói xung quanh đã nhỏ đi không ít nên lúc người này nói thì hầu như ai cũng nghe thấy.

Ngân Tô cũng nhìn qua, cô nhớ người này, trước đó lúc đăng ký, người chơi nam này là người trong cặp nam nữ đã ép một cô gái vào trước.

“Người chơi trong phó bản này không phải ai cũng là người chơi lâu năm, còn có rất nhiều người chơi mới, có người nguyện ý giúp bọn họ không phải là chuyện tốt sao, móc mỉa người ta làm gì hả?” Có người bất mãn đáp lại.

Trong phó bản có người nguyện ý chia sẻ manh mối là chuyện tốt, nếu tìm được manh mối mà cứ im lặng mãi không chịu lên tiếng hoặc muốn dùng để giao dịch với những người chơi khác thù bọn họ mới là người chịu thiệt thòi.

Dù sao thì nhiều manh mối mới có lợi.

Nhưng trong trò chơi, về sau rất nhiều người chơi thường phải trả giá rất đắt mới có thể lấy được manh mối.

Lâm Phi Trần cười nhạo một tiếng: “Người chơi mới chỉ biết khóc lóc, giúp họ thì được ích gì? Dù sao cũng chỉ có đường chết, chết sớm một chút còn có thể cống hiến được một quy tắc, mấy người cũng chỉ có chút giá trị ấy thôi.”

Lời nói này đã chọc giận nhóm người chơi mới, “Chẳng lẽ anh không đi lên từ người chơi chơi mới chắc? Hay từ khi sinh ra anh đã tinh thông đủ thứ cái gì cũng biết rồi? Chúng tôi chỉ tiến vài trò chơi muộn hơn mấy người một chút thôi, mấy người nghĩ mấy người có gì hơn chúng tôi?”

“Đúng đấy, anh lấy tư cách gì mà xem thường người chơi mới chúng tôi.”

Cũng có người chơi lâu năm lên tiếng: “Có một vài người chơi mới rất phiền, đã không nghe lời lại còn thích tự đi tìm đường chết, đã bảo không hét rồi nhưng lại cứ nhất định phải hét mới chịu.”

“Người chơi sống sót được làm gì có ai dựa vào việc khóc lóc để sống?” Lâm Phi Trần lớn giọng, cực kỳ khinh bỉ và coi thường.

“Vừa mới vào trò chơi ai mà không sợ? Chẳng lẽ mấy người không sợ chắc?”

“Cũng đã bao nhiêu năm rồi, toàn thế giới ai chả biết việc này mà cứ hễ tiến vào là lại chỉ biết sợ, không nắm chắc tình huống, mấy người chính là đồ ngu!”

“Đmm…”

Tục ngữ có câu ‘Rừng lớn loại chim nào cũng có’ và đương nhiên người chơi cũng vậy. Chứ đừng nói đến lần này phó bản lẫn lộn cả người chơi mới lẫn người chơi cũ nên mâu thuẫn lúc nào cũng có thể xảy ra.

Thấy đám người kia sắp đánh nhau, Ngân Tô lý trí lùi ra sau đám người, đứng ở vị trí an toàn tiếp tục quan sát.

Ai biết vừa đứng lại thì nghe loáng thoáng thấy tiếng khóc ở phía bên phải. Cô vừa nghiêng đầu ra nhìn thì phát hiện bên cạnh có một nữ sinh đang khóc, cô ấy vừa lau nước mắt vừa nhìn về phía đám người ồn ào, trông rất thương tâm —— Thật sự thương tâm.

Ngân Tô cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhìn lại thì nhớ ra cô ấy chính là người chơi trước đó bị đôi nam nữ kia ép vào đăng ký.

Cô gái ăn mặc rất trẻ trung, xinh xắn, đeo một cái ba lô trông có vẻ nặng, chắc là đặt chậu hoa trong đó. Mái tóc dài mượt mà xõa ra sau lưng, cảm giác giống như một em gái nhà bên, nước mắt đọng lại trên mi, từng giọt từng giọt rơi xuống…

Ngân Tô không nhịn được hỏi: “Cô khóc cái gì?”

Nữ sinh lau nước mắt nhưng một giây sau nước mắt lại tràn ra, khiến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia trông thêm đáng thương tội nghiệp.

Cô ấy sụt sịt một lúc, nhìn cô bằng đôi mắt ướt nhẹp, nghẹn ngào hỏi: “Cô đang nói chuyện với tôi hả?”

“Ừ.”

“Tôi không khống chế được, tôi muốn khóc…” Nữ sinh khóc thút thít một lúc, khuôn mặt áy náy: “Có phải tôi quấy rầy đến cô rồi không?”

“…” Cũng không có.

Nhưng không khống chế được là cái thể loại bệnh gì?

“Cô là Tô Mẫn Nhân ở phòng 1304 nhỉ?” Dường như nữ sinh kia nhớ ra gì đó, thút tha thút thít giới thiệu bản thân: “Tôi là Ly Khương, ở phòng 1305.”

“Ừ.” Ngân Tô gật đầu, “Người mới?”

Nữ sinh lắc đầu, thành thật trả lời: “Không phải đâu.”

Ngân Tô tỏ vẻ không hiểu: “Vậy sao trước đó trông cô sợ vậy?”

“… Không… Không thể sợ ư?” Ly Khương mở to đôi mắt hạnh ướt nhẹp kia, càng nhìn càng thấy đáng thương, “Tôi… Tôi cứ tiến vào phó bản là lại thấy sợ…, dù có tiến vào bào nhiêu lần thì tôi vẫn thấy sợ.”

Ngân Tô: “...”

Có lý.

Sợ hãi và sống sót không mâu thuẫn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!