Lọc Truyện

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Lan

Beta: Wendy

Bạch Lương Dịch không đi vào cùng với Ngân Tô, anh ta thận trọng đứng ở lại bên ngoài, chú ý đến động tĩnh bên trong và bên ngoài. Anh ta nhìn Ngân Tô đã tìm được công cụ, vừa khiêng lên chuẩn bị ra ngoài, ai mà ngờ còn chưa đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại nhìn về phía bên kia.

Bạch Lương Dịch nhìn qua phía cô đang nhìn, hít một hơi, mặc dù không nhìn thấy rõ đó là cái gì, nhưng chắc chắn không phải là đồ vật gì đứng đắn.

Anh ta cho rằng nhân lúc đối phương vẫn chưa phát hiện, Ngân Tô đã lui ra ngoài, ai mà ngờ cô trực tiếp khiêng đồ vật đi qua… đi qua rồi!!

Anh ta cũng cho rằng rất nhanh sẽ nhìn thấy cảnh Ngân Tô bị tấn công, ai mà ngờ đối phương cũng không hề tấn công, trái lại Ngân Tô đột nhiên kéo những tấm lụa đỏ treo ở bên ngoài căn nhà xuống.

Bạch Lương Dịch cảm thấy cả đêm hôm nay, nhịp tim của anh ta đập nhiều hơn gấp đôi bình thường, lúc này đã sắp đình công, anh ta cảm thấy hít thở cũng bắt đầu khó khăn.

Anh ta có tài đức gì mà gặp phải một người con gái khiến cho nhịp tim của anh ta đập dồn dập cả lên vậy!! (Xin anh đừng có những suy nghĩ nguy hiểm như vậy)

Khi Bạch Lương Dịch sắp bị nhồi máu cơ tim, người khiến cho nhịp tim của anh ta đập dồn dập cuối cùng cũng khiêng công cụ ra ngoài.

“Ban nãy cô làm gì vậy?” Bạch Lương Dịch kiềm chế sự kích động muốn gào thét.

“Đưa một nhóc con đáng thương vô gia cư về nhà đó.” Ngân Tô hơi dừng lại một chút, dùng giọng điệu quả quyết để tán thưởng bản thân: “Tôi thực sự là một người tốt nha.”

“…”

Bạch Lương Dịch lại nhìn về phía bên kia, ‘thứ’ đứng ở cửa đã không thấy nữa rồi.

Những tấm lụa đỏ đó… có tác dụng khác?

Ngân Tô cũng không định giải thích, khiêng công cụ đi về phía cửa thôn. Bạch Lương Dịch suy nghĩ một chút, vẫn đi theo, mặc dù cô hành động trong phó bản khá kỳ quái nhưng cô có vẻ rất tự tin…

“Bạch Lương Dịch.”

Còn chưa đến cửa thôn, Bạch Lương Dịch đã nghe thấy có người gọi tên anh ta ở sau lưng, giọng nói có chút giống Chu Hiên.

“Bạch Lương Dịch, anh chờ tôi một chút, đừng đi nhanh như vậy.”

“Bạch Lương Dịch…”

Bạch Lương Dịch hỏi Ngân Tô ở đằng trước: “Lộ Dao, cô có nghe thấy có người gọi tôi không?”

Nữ sinh giọng điệu thản nhiên: “Nghe thấy rồi.”

“…”

Nửa đêm có người gọi chớ quay đầu, ở thế giới hiện thực mọi người đã từng nói qua, lúc này đương nhiên Bạch Lương Dịch sẽ không quay đầu lại nhìn.

Bạch Lương Dịch không quay đầu lại, giọng nói phía sau dần dần trở nên âm trầm, oán độc.

“Cô ta phiền quá, hay là anh đánh chết cô ta đi?” Ngân Tô nghe thấy rất khó chịu, buồn bực đưa ra đề nghị với Bạch Lương Dịch.

Bạch Lương Dịch: “…”

Quái vật đằng sau: “…”

Không biết là Ngân Tô uy hiếp có hiệu quả, hay quái vật biết bản thân không lừa được Bạch Lương Dịch, trực tiếp không còn động tĩnh.





Ngân Tô đi thẳng một đường, luôn cảm thấy có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm cô, nhưng nhìn xung quanh lại chỉ có thôn xóm đắm chìm trong ánh trăng, căn bản không có thứ gì kỳ quái.

Được rồi.

Khi nào cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện, dù sao cũng sẽ bị đánh.

Ngân Tô không hề để ý thứ đang âm thầm theo dõi, khiêng công cụ rất nhanh liền đến cửa thôn.

Cây khô ở cửa thôn vẫn giống như tối hôm qua, Ngân Tô tùy ý nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến trước tấm bia đá, cô đưa cái xẻng cho Bạch Lương Dịch: “Anh làm đi?”

Bạch Lương Dịch: “…”

Lý trí nói với anh ta không nên đào tấm bia đá như vậy, rất có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng sự tò mò lại thúc giục anh ta nhận lấy cái xẻng mà Ngân Tô đưa cho.

Tìm được một người giúp đỡ khiến tâm trạng Ngân Tô vui vẻ, xoa xoa tay, chuẩn bị bắt đầu làm.

Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm tấm bia đá dính đầy máu tươi kia: “Cô chắc chắn muốn đào?” Anh ta biết tấm bia đá này có chút kỳ quái, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới hơn nửa đêm đào nó lên!

Ngân Tô hếch cằm, giọng nói kiên định: “Đương nhiên!”

Bạch Lương Dịch: “…”

Trước đó, Bạch Lương Dịch đã sử dụng thuốc để bổ sung thể lực mà anh ta đã tiêu hao khi sử dụng kỹ năng trong ngôi nhà kia, đề phòng trên đường phát sinh biến cố.

Sau khi xác định thể lực đã được bổ sung đến trạng thái tốt nhất, anh ta liếc mắt nhìn nữ sinh đang thở hổn hển đào, hít thở sâu một hơi, gia nhập vào.

Bạch Lương Dịch không biết sai ở bước nào, anh ta chỉ cảm thấy từ sau khi gặp cô gái này, đều không cần suy nghĩ nữa rồi.

Chủ yếu là cô suy nghĩ gì cũng không trao đổi với bạn — Dù là thật hay không bạn nói ra mọi người có thể tự phán đoán, nhưng cô sẽ không nói ra…! Mà khi nói thì sẽ nói về kết quả, hoặc là quyết định kỳ lạ nào đó.

Mà quyết định của cô… Chính là hiện tại hơn nửa đêm anh ta cùng cô ở nơi này đào bia!

Điều này hoàn toàn không giống với trải nghiệm của anh ta ở các phó bản trước đây!





Tấm bia đá được chôn cũng không sâu, hai người không mất nhiều thời gian để đào bùn đất xung quanh, lộ ra cái bệ.

“Phía dưới hình như có cái gì…” Bạch Lương Dịch nhìn thấy cái bệ lộ ra một chút màu đỏ, phía dưới cái bệ đè ép cái gì đó.

Bạch Lương Dịch chưa nói hết, tấm bia đá đột nhiên rơi xuống bên anh ta, anh ta lập tức lùi lại, ánh mắt quét đến chân của Ngân Tô đang thu lại.

“…” Tốt xấu gì cô cũng nên nói một câu rồi đá chứ?

Hít sâu.

Hít sâu…

Tấm bia đá rơi xuống đất, đồ vật phía dưới cái bệ lộ ra hoàn toàn, phía dưới còn có một tấm vải đỏ.

Ngân Tô lấy tấm vải đỏ ra, phía dưới lộ ra cái rương gỗ. Hoa văn được vẽ trên rương gỗ giống như trên đồ vật, trải rộng toàn bộ cái rương.

Cái rương không tính là lớn, cũng không cao, lúc này bị mang lên mặt đất.

Ngân Tô nhìn chằm chằm những hoa văn lộn xộn đó trên rương gỗ, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng rương gỗ không hề khóa lại, trái lại cô dễ dàng mở ra.

Bạch Lương Dịch đè rương gỗ lại, nhìn Ngân Tô chằm chằm: “Cô chắc chắn muốn mở nó ra?”

Ngân Tô liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu không thì sao? Đào cũng đã đào ra rồi, không mở ra xem một chút không phải là mất công đào sao?”

Bạch Lương Dịch vẫn thận trọng: “Ngộ nhỡ có nguy hiểm…”

Ngân Tô chẹp một tiếng: “Trong trò chơi này, có cái gì không nguy hiểm sao?” Cô đẩy tay của Bạch Lương Dịch ra, trực tiếp mở rương gỗ ra.

Bạch Lương Dịch: “…”

Trong rương gỗ chứa đầy bình thủy tinh, bên trong chính là…

Sắc mặt Bạch Lương Dịch cứng đờ: “Mắt?”

Rương gỗ đầy những bình thủy tinh chứa mắt, trong một cái bình có hai con mắt. Những đôi mắt kia không có dấu hiệu bị thối rữa, giờ phút này tựa như vẫn còn sống, có linh hồn, đang u ám nhìn chằm chằm vào họ.

Bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Lương Dịch cảm thấy da đầu tê dại. Nhưng Ngân Tô lại giống như không có cảm giác gì, lấy một cái bình thủy tinh ra quan sát kỹ càng.

Lúc trước cô gặp hai cô dâu kia đều không có mắt… Bị móc mắt ra là có ý gì? Hay là chú rể có sở thích đặc biệt gì?

Ngân Tô lục tung cái rương lên một lần, bên trong chỉ chứa những bình thủy tinh với những con mắt, không có vật gì khác.

Bạch Lương Dịch còn chưa gặp qua cô dâu, cho nên lúc này anh ta không biết những đôi mắt kia là như thế nào, nhíu mày nhìn chằm chằm những đôi mắt, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.

Những đôi mắt kia dường như có ý thức của riêng mình…

Ngân Tô khép rương gỗ lại, nhét vào trong cung điện.

Bạch Lương Dịch nhìn thấy rương gỗ biến mất, lại đột nhiên xuất hiện.

“???” Đạo cụ không gian? Chỉ là tại sao lại thả ra rồi? Không đủ không gian?

Đạo cụ không gian trong trò chơi tương đối hiếm thấy, cách thu được chỉ có thông qua phó bản được khen thưởng, trong cửa hàng căn bản không mua được. Bởi vậy trong trò chơi chỉ có ít số người chơi có được, hơn nữa có rất nhiều hạn chế sử dụng. Đặc biệt là kích thước không gian, phần lớn đều chỉ có thể chứa một ít vật phẩm nhỏ.

Cái rương gỗ này mặc dù không cao, nhưng thể tích lại rất lớn, Bạch Lương Dịch nghi ngờ không gian của Ngân Tô không đủ to để chứa nổi.

Ngân Tô dĩ nhiên không phải là không chứa nổi, chỉ là vì những con mắt đối với cung điện mà nói hình như cũng có thể ăn, bỏ vào là nó sẵn sàng ăn… Cái này đủ cho nó ăn mấy miếng?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!