Lọc Truyện

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Sau mấy hơi liên tục, vẻ mặt khiếp sợ của ông ta cũng đã vơi bớt. Bởi vì ông ta có xuất ra thủ đoạn gì, những bức tường chắn xung quanh vẫn không hề động đậy chút nào. Chứ đừng nói là bị đánh vỡ.

Lúc này, sự tham lam trong mắt Lôi Hằng đã bị đè xuống, còn lại chỉ còn sự sợ hãi.

Mà lúc này, Diệp Thiên đã đi tới bên trong Hồng Môn quốc độ.

Nhìn thấy Lôi Hằng như một con thú dữ bị nhốt bên trong, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra nụ cười khinh thường.

"Hộ pháp Lôi Hằng à, không biết pháp bảo này của tôi có giúp anh mở rộng tầm mắt không nhỉ?"

Lôi Hằng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Diệp Thiên xuất hiện từ khi nào mà ông ta lại không hề biết. Ngay cả một chút hơi thở của hắn mà ông ta cũng không nhận ra.

Nếu không phải Diệp Thiên nói chuyện, căn bản ông ta cũng không phát hiện ra sự có mặt của Diệp Thiên.

Lôi Hằng đè nén sự sợ hãi cùng cực trong lòng mình xuống, quay sang nói với Diệp Thiên:

"Chắc hẳn ngươi chính là vị Thánh Khư Thủy Tổ kia, không ngờ ngươi lại còn trẻ như vậy! Ngươi nhốt ta trong món pháp bảo này là nhằm mục đích gì? Muốn giết ta sao?"

Diệp Thiên nhíu chặt lông mày: "Sao vậy? Ta không thể giết chết ngươi sao?"

Lôi Hằng ép buộc mình phải tỉnh táo lại: "Trước tiên không bàn tới ngươi có giết được ta hay không, chẳng lẽ ngươi cho rằng, với món pháp này của ngươi là có thể giết chết một cao thủ tam trọng Minh Đế Cảnh sao? Ngoài ra, sau khi giết ta rồi, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả là gì không? Toàn bộ người ở cung Minh Đế của ta sẽ phát lệnh truy nã ngươi, ngươi sẽ đứng trước sự truy giết của toàn bộ cung Minh Đế!"

Diệp Thiên hờ hững cười nói: "Chẳng lẽ bây giờ tôi không đứng trước sự truy giết của toàn bộ cung Minh Đế hay sao? À, không phải, không chỉ cung Minh Đế mà toàn bộ thế lực Minh Đạo!"

Lôi Hằng đương nhiên biết Diệp Thiên nói không sai.

Bây giờ, Diệp Thiên đã là kẻ thù của toàn bộ Minh Đạo. Từ Minh Đạo tới Minh Đế và tới cả dân chúng bình thường, không ai không biết cái tên Thánh Khư Thuỷ Tổ, mặc khác họ còn xem Thánh Khư Thủy Tố là kẻ thù của cuộc đời mình.

Có thể nói, toàn bộ bên trong Minh Đạo, tất cả mọi người đều không có ấn tượng tốt với Thánh Khư Thủy Tổ.

Nếu có thể, tất cả những người bên trong Minh Đạo đều sẽ ra tay, đánh giết Diệp Thiên.

Nhìn dáng vẻ nói không ra lời của Lôi Hằng, Diệp Thiên cười khinh một tiếng, bên trong ánh mắt càng hiện rõ sự xem thường với ông ta.

"Hộ pháp Lôi à, vừa rồi ngươi còn nói chỉ với thủ đoạn của ta không giết được ngươi, vậy không biết hộ pháp Lôi có con át chủ bài gì à? Nếu thật sự là như vậy, bây giờ ngươi không ngại xuất ra luôn đi, bởi vì ta sợ một lát nữa, ngươi sẽ không có cơ hội."

Lôi Hằng hừ lạnh một tiếng nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, mặc dù bây giờ ta bị vây trong pháp bảo của ngươi, nhưng ngươi cho rằng với thực lực của mình, ngươi có thể làm ta bị thương sao? Theo ta được biết, thực lực của Thánh Khư Thủy Tổ cũng chỉ đỉnh phong Minh Vương Cảnh mà thôi! Cho dù bây giờ ta bị vây trong một mảnh vuông này, chẳng lẽ với thực lực của ngươi có thể làm ta bị thương được sao? Đừng nói là bây giờ ta vẫn còn sức để đánh lại, cho dù ta chỉ đứng một chỗ, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi có thể phá vỡ phòng ngự của ta sao?"

Diệp Thiên dường như đang suy nghĩ tới điều này, gật đầu: "Nếu đã nói như vậy, là hộ pháp Lôi Hằng cậy vào tu vi của bản thân mình là tam trọng Minh Đế Cảnh đó hả? Thật sự không tệ nha! Không biết, với tu vi lục trọng Hư Không Cảnh của ta, có thể giết được trưởng lão Lôi Hằng không nhỉ?"

"Lục trọng Hư Không Cảnh? Chẳng phải giống với Minh Đế rồi sao? Nếu như ngươi thật sự có thực lực này, cần gì phải ẩn núp? Ta nghĩ ngoại trừ Minh Đế thì những người bên trong Minh Đạo sẽ không thể nào ngăn cản được bước chân của ngươi rồi! Nếu ngươi thật sự có tu vi lục trọng Hư Không Cảnh, chỉ sợ Minh Đạo của ta từ Minh Đế trở xuống sẽ không có ai may mắn thoát khỏi tay người rồi! Cho nên Thánh Khư Thủy Tổ à, ngươi nói láo với ta như vậy có ý nghĩa gì chứ? Có phải người muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi của ta không? Không thể không nói, trước đó ta thật sự xem trọng ngươi, bây giờ xem ra, Thánh Khư Thủy Tô như ngươi chỉ là một thằng nhãi con vô cùng ngây thơ mà thôi."

Trong mắt Lôi Hằng không hề che giấu sự khinh thường với Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng không tức giận, bởi vì nổi giận với kẻ sắp chết thật sự không cần thiết.

"Xem ra hộ pháp Lôi Hằng rất tin tưởng vào tu vi của mình. Nếu đã như vậy ta sẽ thả ngươi ra khỏi bức tường ngăn này, ngươi có thể tự do ra tay với ta. Nếu như ngươi có thể đi tới cách ta ba trượng, thì coi như ta thua, ta lập tức mở món pháp bảo này ra, để thả ngươi tự do, thế nào?"

Trên mặt Lôi Hằng lập tức hiện lên một vòng vui mừng.

"Thật chứ? Ngươi thân là Thánh Khư Thủy Tổ còn là người lãnh đạo nữa đấy, ngươi nói ra rồi sẽ không đổi ý đó chứ?"

Diệp Thiên cười hờ hững một tiếng: "Tuyệt đối không đổi ý, ngươi cứ việc ra tay đi."

Ánh mắt Lôi Hằng chớp chớp, sau đó ông ta đi lên phía trước một bước, đi tới chỗ vị trí bức tường đá kia. Ông ta vươn tay, muốn đụng vào đấy nhìn thử bức tường kia có còn tồn tại hay không.

Sau đó ông ta lập tức ngạc nhiên khi phát hiện, đúng là Diệp Thiên đã rút bức tường đá kia đi rồi.

Lúc này, sự bền bỉ trong bụng ông ta như nở ra hoa. Ông ta cảm thấy nhất định đầu óc của Diệp Thiên này dùng không tốt lắm.

Nếu không thì sao lại từ bỏ công năng trói buộc của pháp bảo này, hoàn toàn thả một cao thủ tam trọng Minh Đế Canh như ông ta ra ngoài, còn để đối mặt với hắn.

Cứ như vậy, Lôi Hằng thấy, cái tên này chắc chắn muốn chết.

Chỉ là ông ta cũng có tâm trạng nhắc nhở Diệp Thiên làm gì, nhanh chóng hóa thành một viên băng nhỏ, hung hăng mà đập về phía Diệp Thiên.

Hơn nữa lúc Lôi Hằng khởi động tập kích, trong tay Diệp Thiên cũng đã xuất hiện một cây kim sắc nhỏ.

Cầm cây kim sắc nhỏ trong tay, Diệp Thiên nhẹ nhàng vun lên hướng về phía Lôi Hằng.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng năm màu nhanh chóng đi tới trước người Lôi Hằng.

Mà lúc Diệp Thiên cầm lại cây châm nhỏ này, trong mắt Lôi Hằng đã xuất hiện đầy tơ máu.

Một luồng cảm xúc phẫn nộ dâng trào từ trong ngực của ông ta.

Ông ta đang muốn Diệp Thiên đoạt bảo vật của ông ta, nhưng khi nhìn lại dãy ánh sáng năm màu kia, ông ta lập tức ngậm miệng lại.

Uy lực của dãy ánh sáng năm màu này tạo cho ông ta cảm giác bất lực khi phải đối mặt.

Mà càng quan trọng hơn chính là, lúc ông ta sử dụng viên sinh mệnh thần thụ kia, nhiều nhất chỉ có thể phát ra ánh sáng vàng.

Mà dãy ánh sáng năm màu như bây giờ, cho dù ông ta có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra được.

Mà bây giờ, ông ta nhìn bên trong Ngũ Thải Thần Quang kia, ánh sáng màu vàng chỉ làm phụ trợ, mà bốn loại màu sắc khác mới song song tiến lên.

Trên mặt Lôi Hằng lộ ra vẻ mặt đáng chát.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!