Lọc Truyện

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Diệp Thiên nhanh chóng tìm được một chỗ trống trải, rồi lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ đến.

Hắn vẫn đang khống chế khí tức của mình, làm cho nó như ẩn như hiện.

Ba cao thủ Minh Đế Cảnh kia đã ở cách hắn một khoảng cách rất gần, cho nên hắn căn bản không lo lắng ba kẻ này sẽ chạy mất.

Chẳng mấy chốc mà ba cao thủ Minh Đế Cảnh đã xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

“Thánh Khư Thủy Tổ? Vì sao anh chỉ có tu vi Phiêu Du Cảnh Lục Trọng? Chẳng lẽ anh đã áp chế tu vi xuống?”

“Hừ, dù sao cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi! Cho dù anh ta là Hư Không Cảnh thì đã sao? Chúng ta ở đây có ba cao thủ Minh Đế Cảnh mà tại sao phải sợ một người như anh ta chứ?”

“Đúng vậy, không cần dong dài, trực tiếp xông lên đi! Chờ những người khác đuổi đến đây thì công lao của chúng ta sẽ kém đi mất.”

Ba người nhanh chóng đạt được sự nhất trí, lập tức cùng xông tới bao vây Diệp Thiên.

Diệp Thiên mỉm cười, hắn lập tức liên lạc với Hồng môn quốc độ trong ý thức.

Khi ba người phía đối diện đang định lao tới chỗ hắn thì hắn đột nhiên khẽ quát lên một tiếng: “Mở!”

Ngay sau đó, chợt nhìn thấy một tòa đại điện tráng lệ rực rỡ xuất hiện ở khoảng không phía sau Diệp Thiên.

Để tránh bị nhiều người phát hiện, Diệp Thiên đã cố tình hạ độ cao của Hồng Mông đại điện xuống thấp hơn.

Sau khi Hồng môn quốc độ xuất hiện Diệp Thiên nhanh chóng lắc mình chui vào trong.

Ba người vây quanh Diệp Thiên lập tức xông lên không trung.

Bọn họ nhìn đại sảnh tráng lệ rực rỡ trước mặt, hai mặt nhìn nhau.

“Làm sao bây giờ? Thằng nhóc kia trốn vào bên trong căn phòng này sao?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Chỉ là một cái pháp bảo phòng ngự mà thôi, giờ chúng ta đi vào giết chết anh ta thì cái pháp bảo này cũng sẽ là của chúng ta.”

“Nhưng tôi luôn cảm thấy cái pháp bảo có phần hơi kỳ lạ…”

“Dù có kỳ lạ thì cũng có năng lực đến thế nào chứ? Đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu thủ đoạn đều chỉ là mây khói mà thôi!”

Sau khi ba người thương lượng lập tức củng cố lòng tin.

Không chút do dự mà đi vào.

Không đến một nửa thời gian của mười lăm phút, bóng dáng Diệp Thiên lại một lần nữa đi ra từ trong Hồng môn quốc độ.

Cùng lúc đó, trong Hồng môn quốc độ lại có thêm ba cái xác chết.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, sau đó lại lắc mình tiến ẩn vào trong bóng tối.

Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi lại có năm bóng người xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng.

Một người trong số họ cau mày nói: “Rõ ràng vừa rồi tôi còn cảm nhận được khí tức của đám tông chủ Triệu, nhưng tại sao sau khi tới đây thì khí tức của họ lại bị đứt đoạn rồi?”

Một người khác nói: “Tôi còn cảm nhận được khí tức của Thánh Khư Thủy Tổ kia ở đây, chẳng lẽ bọn họ đã chết trong tay Thánh Khư Thủy Tổ rồi sao?”

“Có khả năng này, năm người chúng ta không nên tách ra! Đi, chúng ta tiếp tục đuổi theo!”

Sau khi nói xong, năm người liền rời khỏi nơi này.

Lúc này Diệp Thiên cũng ở cách đó không xa, hắn trốn ở trong một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.

Bí mật nhìn về phía bên này.

Khi nhìn thấy năm người này, trong đầu hắn lập tức lại có một kế hoạch.

Hắn nói với phía sau: “Linh Tiêu Tử, anh đi dẫn dụ bọn họ lại đây!”

Cùng lúc đó, trong bóng đêm vang lên một giọng nói trầm thấp: “Vâng!”

Không lâu sau khi Lăng Tiểu Tử đi ra ngoài, Diệp Thiên liền nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng đánh nhau.

Tiếng đánh nhau đang dần dần tiến đến vị trí hiện tại của hắn.

Không lâu sau đó một bóng người đã đi vào tầng trệt của căn nhà Diệp Thiên đang ẩn núp.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy liên tục vài tiếng xé gió vang lên.

Trong tầng trệt chỗ Diệp Thiên đứng nhất thời lại có thêm sáu bảy bóng người nữa đột nhiên xuất hiện.

Đây là năm người trước đó và vài cao thủ Minh Đế Cảnh khác họ mới gặp được.

Mấy người cùng hợp lại thành một nhóm, đang đuổi theo tới đây.

Nhưng khi bọn họ bước vào tỏng căn nhà này lại phát hiện ra khí tức của Diệp Thiên và Linh Tiêu Tử lại biến mất một lần nữa.

Mà trong khoảng không trước mặt họ có một tòa đại điện tráng lệ rực rỡ, lấp lánh ánh vàng.

Những người này đều cau chặt lông mày, vây quanh đại điện màu vàng, trong lòng cảm thấy nghi ngờ không chắc chắn.

“Đây là thứ gì? Tại sao khí tức của nó lại kỳ quái như vậy?”

“Chẳng lẽ đây là pháp bảo của Thánh Khư Thủy Tổ kia? Anh ta và kia Linh Tiêu Tử đột nhiên biến mất, chắc hẳn là đang trốn trong cái pháp bảo này.”

“Có khả năng đó, chúng ta có nên đi vào xem thử không?”

Sau một hồi suy tư, một người trong đám mở miệng nói: “Để hai người ở bên ngoài tiếp ứng, những người khác đều vào trong xem thử!”

“Được!”

Người ra lệnh chính là Mạc Hổ, trưởng lão Hắc Hổ Đường của Cung Minh Đế.

Đối với những thế lực đứng đầu của Cung Minh Đế những thế lực dân gian căn bản sẽ không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Vì thế, hai người Mạc Hổ và Chu Vân, đường chủ Minh Tước Đường của Minh Thập Tam Cung liền ở lại trấn giữ ngoài điện vàng.

Còn lại năm vị gia chủ và chưởng môn, toàn bộ đều đi vào trong tòa đại điện vàng.

Sau khi bước vào đại điện vàng đám người khiếp sợ phát hiện ra không ngờ bọn họ đã đi vào trong một thế giới mới.

Ngay vào lúc bọn họ đang khiếp sợ không thôi thì đột nhiên trên đỉnh đầu đám người chợt truyền đến một tiếng quát nhẹ.

“Phá Thiên đồ thần!”

Ngay sau đó có vô số hư ảnh trường thương, trút xuống đầu họ như một cơn mưa xối xả.

Bọn họ cuống quít vận vong linh ngăn cản, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra.

Mỗi luồng uy lực của thương ảnh đều vượt xa giới hạn mà họ có thể chịu đựng.

Vì thế chỉ trong chớp mắt, năm cao thủ Minh Đế Cảnh đã bị luồng thương ảnh chi chít bắn tới chọc thành tổ ong vò vẽ.

Sau khi nhanh chóng giải quyết năm cao thủ Minh Đế Cảnh ánh mắt của Diệp Thiên lại nhìn ra bên ngoài Hồng môn quốc độ.

Lúc này Mạc Hổ và Chu Vân vẫn lẳng lặng canh giữ ở ngoài đại điện vàng của Hồng môn quốc độ.

Nhìn tư thế của hai người này thì hiển nhiên là sẽ không bước vào đây.

Con ngươi Diệp Thiên chuyển động, đột nhiên có một ý tưởng.

Ngay sau đó, trước mắt hai người Mạc Hổ và Chu Vân cánh cổng của đại điện vàng đột nhiên mở ra.

Một bóng người bê bết máu nghiêng ngả lảo đảo vọt ra.

Bóng người này chính là Diệp Thiên, khi hắn nhìn thấy Mạc Hổ và Chu Vân.

Trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm hoảng sợ vô cùng.

Sau đó nhanh chóng quay người trở lại vào bên trong đại điện vàng.

Mạc Hổ và Chu Vân liếc nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một tia sáng.

Sau đó, cả hai nhanh chóng bước vào trong đại điện vàng.

Khi hai người đi vào Hồng môn quốc độ, khóe miệng Diệp Thiên liền lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý.

“Hoan nghênh hai người vào thăm Hồng môn quốc độ của tôi!”

Giọng nói thản nhiên của Diệp Thiên truyền tới.

Trái tim hai người kia lập tức nhảy loạn.

“Không xong, bị lừa rồi, mau chạy đi!”

Mạc Hổ và Chu Vân lập tức ý thức được sự việc không đúng, vì thế nhanh chóng quay đầu muốn chạy ra ngoài.

Nhưng phía sau họ đâu còn cánh cửa của đại điện vàng?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!