Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Lê Kim Huyên lập tức đứng dậy, cùng Trần Xuân Độ tiến về phía chiếc Maybach đang đậu bên đường.

Sau khi chiếc Maybach rời khỏi quán vỉa hè để về nhà thì Lê Kim Huyên đột nhiên nói, “Lần sau lại đến quán đó nhé.”

Trần Xuân Độ sửng sốt, gượng cười nói: “Tổng giám đốc Lê, cô được ăn đã ghiền rồi còn tôi chưa có miếng nào bỏ bụng đây này.”

“Vừa rồi anh không ăn sao?”Lê Kim Huyên tỏ vẻ khó hiểu, tựa hồ chẳng biết gi hết.

Trần Xuân Độ muốn hộc máu đến nơi, mẹ kiếp… Ông đây phải bóc cho cô mấy nồi tôm siêu to khổng lồ, chẳng kịp ngơi tay thì lấy đâu ra thời gian mà ăn hả!

Nhưng Trần Xuân Độ vẫn kềm nén lửa giận trong lòng, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Kim Huyên, nếu cô thích thì sau này cứ đến đó ăn nhé.

“Cám ơn.” Lê Kim Huyên gật đầu, nhỏ nẹ đáp: “Hôm nào có thời gian, tôi mời anh.”

Trong biệt thự, Lê Thần Vũ đi vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc.

Đôi mắt thâm thuý của anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kiểu cổ trước mặt.

Trong biệt thự không chỉ có một chiếc điện thoại, nhưng chỉ có Lê Thần Vũ biết đây tưởng chừng chỉ là một chiếc điện thoại kiểu cũ, nhưng lại là chiếc điện thoại đặc biệt nhất trong biệt thự.

Bởi vì chiếc điện thoại kiểu cũ này chỉ có thể gọi đến một khu vực đặc biệt của Yên Kinh mà thôi!

Đó là khu vực mà ngay cả người nhà họ Lê cũng không cách nào tiến vào.

Lê Thần Vũ hít một hơi thật sâu và nhấc chiếc điện thoại kiểu cũ lên.

“Thần Vũ?” Một lúc sau, có một giọng nói trầm ổn vang lên ở đầu dây bên kia.

“Anh hai.” Lê Thần Vũ lên tiếng, anh ta trước nay vẫn luôn kiêu ngạo tự đại, nhưng trước mặt người này, anh ta lại cúi đầu!

Bởi vì thân phận của người này, ngay cả Lê Thần Vũ cũng không thể so sánh! Anh ta chính là Lê Thiếu Hoằng! Bất cứ ai trong giới quan trường ở Yến Kinh đều biết anh ta là cậu chủ trẻ đứng đầu nhà họ Lê, điều khiển mọi chuyện trong nhà.

Danh tiếng của Lê Thiếu Hoằng ở trong quan trường còn lớn hơn danh tiếng của Lê Thần Vũ trên thương trường, anh ta ở trong quan trường oai phong một cỏi, không có anh ta thì thuở còn nghèo khổ, nhà họ Lê khó mà ngóc đầu lên được!

Tương tự, bởi vì sự tồn tại của Lê Thiếu Hoằng mà Lê Thần Vũ tuy rằng được mệnh danh là kỳ tài ngút trời nhưng nhưng vẫn thua kém Lê Thiếu Hoằng một bậc.

“Sao lại nghĩ đến chuyện tìm anh vậy? Em ở thành phố T có ổn không?” Ở đầu dây bên kia, Lê Thiếu Hoằng chậm rãi hỏi.

“Anh hai, em gặp phải một chút phiền toái ở thành phố T.” Lê Thần Vũ nói.

“Ồ? Với tài năng của em mà có thể khiến cho em gặp phải phiền toái thì người này cũng không đơn giản đâu.” Lê Thiếu Hoằng nhẹ giọng nói.

“Anh hai, em muốn xin anh giúp một việc, giúp em điều tra một người.” Lê Thần Vũ khẩn cầu.

“Nói đi, anh có thể giúp được gì thì sẽ tận lực giúp.”

“Nhĩ Đông Trần, Trần Xuân Độ của Nam Bắc!” Lê Thần Vũ nói, trong mắt lóe lên một tia sắc bén và thâm thúy.

Anh ta không tin là mình không thể điều tra được thông tin chi tiết của Trần Xuân Độ!

Cho dù phải cúi đầu nhờ anh hai giúp đỡ thì anh ta cũng phải tra ra manh mối của Trần Xuân Độ!

“Trần Xuân Độ?”Lê Thiếu Hoằng ở đầu dây bên kia hơi kinh hãi khi nghe thấy tên của Trần Xuân Độ.

“Làm sao vậy, anh hai?” Lê Thần Vũ nói.

“Người này, tra không được…” Lê Thiếu Hoằng chậm rãi thở dài, nói.

“Vì sao?” Lê Thần Vũ nhíu mày… Địa vị của anh hai ở trong quan trường cao như vậy mà vẫn còn có kẻ khiến anh ấy điều tra không được sao?

“Em tạm thời đừng đả động đến người này nữa…. Thần Vũ, ngàn vạn lần đừng dây dưa với anh ta, ngay cả anh cũng không điều tra được rõ ràng về anh ta.” Lê Thiếu Hoằng chậm rãi nói.

Lê Thần Vũ cả kinh trong lòng, Lê Thiếu Hoằng nói vậy tức là trước kia anh ấy cũng đã từng điều tra?

“Anh hai cũng biết tên đó?” Lê Thần Vũ hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!