Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Nhất định là bản thân ông ta đã hoa mắt rồi, cái cá tính của con người vĩ đại kia, hiên ngang trong đời, làm sao có thể tình nguyện hạ mình xuống như thế… Là do đôi mắt già nua của ông ta đã mờ đi, ông đã tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của người đó, vốn dĩ không phải cùng một người.

Lê Kim Huyên dù giỏi đến đâu cũng chỉ được người khác ngưỡng mộ tung hô ở thành phố T nhỏ bé, mà người đó là cả một huyền thoại nước ngoài.

Khi Lê Hồng phản ứng lại thì ông ta toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sũng.

Trái tim Lê Hồng run lên, ông ta ở Triều đình nhiều năm, từng thấy qua vô số chuyện lớn, vốn từ lâu đã tu dưỡng được cho mình tâm lý bình tĩnh, thế mà vừa rồi ông ta lại căng thẳng như vậy.

Không bao lâu sau khi Trần Xuân Độ bước ra khỏi phòng họp, cô cả với cô hai liền chạy vào hỏi Lê Hồng: “Ba, vừa rồi ba nói chuyện gì với cậu ta vậy? Thật là bí ẩn…”

“Ta chỉ hỏi đơn thuốc cậu ấy viết đến từ đâu.” Lê Hồng nhẹ giọng nói, không nói ra sự thật.

“Cậu ta giải thích thế nào?” Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh như băng.

“Vẫn như cũ, cậu ta nói là do một ông bác sĩ già nói cho cậu ta biết.” Lê Hồng gật gật đầu.

“Hừ, con nói rồi mà, cậu ta thì biết cái gì về y học, lần này mèo mù vớ được cá rán, để cho cậu ta nắm bắt cơ hội.” Cô cả hừ lạnh một tiếng.

“Người ngu ngốc có phúc khí của người ngốc, anh ta cũng may mắn đấy, nhưng lần sau, vận may tự nhiên sẽ không tốt như vậy nữa đâu.” Cô hai nói: “Đường Đức còn chưa cảm ơn cậu ta, đến lúc đó, anh ta tự nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, một người không biết gì lại cứ tỏ vẻ giỏi giang, Đường Đức nhất định sẽ ghê tởm anh ta.”

Đột nhiên, vang lên âm thanh giày cao gót sắc bén từ ngoài phòng họp đi vào, sau đó, một bóng người cao gầy xuất hiện ở trước cửa phòng họp, khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, cộng với bộ đồng phục và chiếc váy ngắn quyến rũ, người này không phải ai khác, chính là thư ký Lâm Trinh Tuyết!

“Lê tổng nói tôi đưa mọi người đi tham quan trong công ty, nếu như các vị cần thì đi theo tôi.” Lâm Trinh Tuyết cười ngọt ngào, đỉnh núi cao xinh đẹp nhấp nhô theo hơi thở của cô ta.

“Đương nhiên cần phải như vậy. Dù sao mấy ngày nữa Thần Vũ phụ trách Lê Thị, tốt hơn hết là nên làm quen trước.” Cô cả cười nói, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp hài lòng với thư kí Lâm.

Phụ trách… Lê Thị? Lâm Trinh Tuyết không hiểu, đây có phải là những lời một người thân của Lê tổng nên nói không?

“Xem một chút cũng tốt.” Lê Thần Vũ gật đầu, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, anh ta bước ra, bước đi như rồng như hổ, khí thế như muốn áp chế tất cả mọi thứ.

Là con trai của ông cụ Lê, sự kiêu ngạo tự phát của anh ấy vào lúc này như đang nở rộ!

Anh ta, sinh ra là một bậc vương giả, đến thành phố T để điều khiển Lê Thị, chiếm các bến cảng và sân bay ở Thành phố T!

Anh ta vốn là muốn lấy Lê Kim Huyên, sau đó sẽ nắm được Lê Thị thông qua Lê Kim Huyên… Nhưng không ngờ Lê Kim Huyên lại không biết điều mà từ chối nhận lời đề nghị của anh ta. Sau đó anh ta chỉ có thể từng bước tường bước chinh phục Lê Kim Huyên, sau đó chinh phục Thành phố T!

Khi Trần Xuân Độ đẩy cửa phòng làm việc đi vào thì liền nhìn thấy Lê Kim Huyên đang ngồi trong văn phòng chủ tịch, lạnh lùng nhìn anh.

Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, sau đó có chút chột dạ, cười tủm tỉm nói: “Lê tổng, em có chuyện tìm anh sao?”

“Ngồi đi.” Hai tay Lê Kim Huyên khoang trước ngực, từ đôi mắt đẹp dấy lên một tia lạnh lẽo.

Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế sô pha, Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi: “Anh rốt cuộc có hiểu về y học không?”

“Anh… biết một chút.” Trần Xuân Độ nở nụ cười lấy lòng.

“Căn bệnh mà nhiều chuyên gia y học như thế cũng không khám ra, vậy mà anh chỉ cần tùy tiện viết ra đơn thuốc là đã chữa khỏi bệnh cho Đường Đức, chỉ biết một chút là có thể giỏi như vậy sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên mỉa mai.

“Khi anh đang chơi cờ với một người bác sĩ già trong công viên, ông ta gặp một bệnh nhân, anh nhìn vào đơn thuốc ông ấy viết, ông ấy nói rằng đơn thuốc đó được truyền lại từ tổ tiên… Trí nhớ anh rất tốt, vẫn nhớ đơn thuốc đó nên đã viết ra.” Trần Xuân Độ giải thích.

“Cũng may là anh may mắn, nếu người đó bị anh giết chết, nhà họ Lê sẽ tan thành mây khói mất thôi!” Lê Kim Huyên lười truy cứu, cô thở phào một hơi, dường như trong lòng vô cùng lo sợ.

“Người đó, lai lịch của ông ta rất lớn sao?” Trần Xuân Độ đưa ra vẻ mặt không hiểu, nghi hoặc hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!