Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Triệu Lăng Tiêu

Ba của Ngưu Ngưu nói với Triệu Lăng Tiêu: “Người anh em, tiêm phòng uốn ván cũng chỉ tốn vài trăm tệ, cộng thêm tiền sát trùng vết thương cho con trai tôi cũng không đến vài chục tệ, nhưng chuyện này đã để lại vết thương lòng cho thằng bé, dù thế nào anh cũng phải bồi thường hai nghìn tệ chứ?”

“Hai nghìn tệ đúng không? Được!”, Ti Lăng Tiêu nhìn ba của Ngưu Ngưu chằm chäm: “Vậy hai cái tát anh tặng' cho con gái tôi, thì tính toán thế nào?”

“Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi không cũng không đánh hỏng con bé”.

Ánh mắt Triệu Lăng Tiêu sắc như dao, vẫn không dời mắt khỏi ba của Ngưu Ngưu: “Vốn dĩ trẻ con đánh nhau là chuyện thường tình, nếu như con bé đánh cậu con trai vàng ngọc nhà anh bị thương nặng, tôi sẽ không một lời oán trách mà bồi thường. Nhưng bây giờ anh tát con gái tôi hai cái, cũng để lại bóng ma trong lòng con bé, tâm lý của con gái tôi bị tổn thương, không nôn ra hai trăm ngàn thì chuyện này Triệu Lăng Tiêu tôi không cho qua đâu”.

“Cái gì, hai trăm ngàn? Anh có phải muốn tiền tới phát điên rồi không? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?”

“Tôi có thể không cần hai trăm ngàn, nhưng đưa mặt ra đây, tôi muốn thay con gái mình đòi lại hai cái tát kia”.

“Anh đúng là thứ không biết tốt xấu?”, ba Ngưu Ngưu cũng chẳng thèm giả bộ nữa, chỉ thẳng tay vào mặt Triệu Lăng Tiêu mắng: “Tôi vốn cũng không muốn làm to chuyện, nhưng nếu anh đã muốn chơi tới bến thì Ngưu Cương tôi cũng không ngại chơi cùng anh”.

Triệu Lăng Tiêu cười lạnh: “Chỉ sợ anh chơi không nổi thôi! Nếu anh đánh thẳng tôi, tôi sẽ bồi thường anh một trăm ngàn tiền viện phí, nếu anh thua thì phải xin lỗi con gái tôi, nếu không tôi sẽ đánh anh thành kẻ tàn phế”.

Ngưu Cương có xuất thân là một huấn luyện viên thể hình, hiện tại lai đang sở hữu một phòng tập gym, sao có thể để vào mắt loại công tử với vẻ ngoài yếu ớt như Triệu Lăng Tiêu đây.

Nông Tuyền lo lắng hỏi Triệu Lăng Tiêu: “Cậu chủ, để tôi lên đi?”

“Không cần, tôi sẽ tự làm!”

Sau khi Triệu Lăng Tiêu và Ngưu Cương đứng cách nhau ba mét, anh vẫy tay với gã ta.

Ngưu Cương sải bước về phía trước, dùng lực vươn năm đấm đến trước mặt Triệu Lăng Tiêu.

Triệu Lăng Tiêu được vệ sĩ thân cận của Triệu Khiếu Thiên dạy võ từ khi còn nhỏ, tuy rằng không được tính là lợi hại, nhưng đối phó với người bình thường thì ba người cũng không phải đối thủ của anh.

Chỉ thấy anh lưu loát né đòn rồi tay nhanh như cắt nằm chặt cổ tay của Ngưu Cương, khuỷu tay chuyển hướng đập vào. nách của gã

Tuy rằng thân hình Ngưu Cương lực lượng, nhưng gã chỉ biết tập luyện giữ dáng, hoàn toàn không biết miếng võ nào nên không tránh khỏi loạng choạng đổ người về phía trước, xém chút không giữ nổi thăng bằng mà ngã thành thế chó ăn phân.

Chỉ trong một hiệp ngắn ngủi đã suýt chút bị Triệu Lăng Tiêu đánh bại. Ngưu Cương trợn trừng hai mắt, sao gã có thể nuốt trôi cục tức này liền lần nữa lao tới liên tiếp đá về phía Triệu Lăng Tiêu.

Triệu Lăng Tiêu nhanh nhẹn né thoát, tỉnh mắt phát hiện ra một khoảng trống liền tóm lấy mắt cá chân của gã ta, cẳng chân thuận thế đá vào phần đùi của Ngưu Cương.

Ngưu Cương đau thấu gan đứng không vững, Triệu Lăng Tiêu không ngơi nghỉ mà ép người tới, vung nắm đấm vào mũi của gã ta. Trong tích tắc Ngưu Cương bị đánh tới chảy máu mũi ròng ròng, tiếp đó anh lại quăng cho gã hai cái bạt tai, cuối cùng tung ra một cước, đá bay ra ngoài.

“Anh thua rồi!", Triệu Lăng Tiêu vỗ tay phủi bụi, nhàn nhạt nói: “Hai cái tát anh đánh con gái tôi tôi đã trả lại. Nể mặt anh bị thương chảy máu mũi, tôi định tặng anh một mũi uốn ván, tôi cũng sẽ bồi thường anh một trăm ngàn tiền viện phí, bây giờ anh lập tức đi xin lỗi con gái tôi, nếu không đã nhìn thấy người anh em bên cạnh tôi chưa? Anh ta thế nhưng nổi danh hung hãn đó, bảo đảm sẽ đánh anh một trận thừa sống thiếu chết”.

Ngưu Cương sớm đã nhìn ra điểm này, bản thân ngay cả Triệu Lăng Tiêu cũng không đánh lại, nếu để người trông như lao động nhập cư kia ra tay sẽ thực sự gặp nguy hiểm tính mạng mất. Nhưng kêu một người lớn như gã xin lỗi một đứa bé ban năm tuổi vẫn có chút xấu hổ.

Triệu Lăng Tiêu cũng thấy được sự do dự trong mắt Ngưu Cương, liền nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, hãy đưa cho anh ta một trăm ngàn trước”.

Trước đó, Triệu Lăng Tiêu đã rút hai trăm ngàn cho Nông Tuyền, hiện tại đúng lúc dùng tới.

Nông Tuyền móc ra một trăm ngàn từ trong túi ném về phía Ngưu Cương, hung ác nói: “Còn lề mề cái gì? Nếu không phải cậu chủ nhà tôi ngăn cản, thì Nông Tuyền tôi nhất định đã đánh anh tới nát người rồi”.

“Được, mong rằng các người sau này chớ rơi vào tay tôi”, sau khi Ngưu Cương nhặt xong tiền thì nặng nề ném ra câu này.

Khi Triệu Lăng Tiêu cùng Ngưu Cương trở lại trường mẫu giáo, Tô Lâm thấy nhìn dáng vẻ nhếch nhác này của Ngưu Cương, trên mặt còn chảy vết máu mũi, không nghĩ cũng biết hai người họ đánh nhau rồi.

“Anh... các anh..”, Tô Lâm nhất thời không nói nên lời, cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Triệu Lăng Tiêu khách sáo nói: “Cô giáo Tô, ba của Ngưu Ngưu cảm thấy không nên đra tay với bạn nhỏ nên đặc biệt tới muốn xin lỗi con gái tôi. Cô gọi con bé ra đây đi, tôi vừa hay đón con bé về trước”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!