Lọc Truyện

Chàng Rể Đệ Nhất - Triệu Lăng Tiêu

Nông Tuyền còn muốn tiếp tục ăn thức ăn trên mặt đất nhưng đã bị Triệu Lăng Tiêu một phát túm lên.

“Cậu chủ! Họ bắt tôi ăn hết nếu không sẽ không trả tiền công cho tôi”.

Những người bên nghe vậy đều cười rộ lên, còn gọi cái gì “cậu chử' cơ chứ, ai mà không biết thằng nhóc Triệu Lăng Tiêu này là một kẻ bám váy phụ nữ.

Triệu Lăng Tiêu hỏi Nông Tuyền: “Ai bät cậu ăn?” "Giám đốc Dương!" “Dẫn tôi đi gặp ông ta!”

Nông Tuyền là trẻ mồ côi và lớn lên trong cô nhỉ viện. Sau này bố của Triệu Lăng Tiêu thấy anh ta trời sinh mạnh khỏe phi thường liền đưa về nhà họ Triệu bồi dưỡng. Nông Tuyền luôn thân thiết với Triệu Lăng Tiêu nhất nên chỉ nghe lời một mình anh.

Nông Tuyền căng họng phẫn nộ quát về phía đồng nghiệp: “Tránh rai"

Tiếng hét của anh ta giống như tiếng sấm rền dội thẳng vào tai các đồng nghiệp khiến họ bị dọa tới nhao nhao lui lại. Nhìn dáng vẻ này của hai người họ nhất định là muốn tìm giám đốc Dương để tính sổ rồi.

Khi họ đến bên ngoài một ngôi nhà gỗ được dựng tạm bợ liền nghe thấy tiếng 'chát chát' của quân bài mạt chược đập xuống bàn vọng ra từ bên trong.

Giám đốc thi công Dương Khuê hét lớn: “Ù rồi,, nói xong liền vui vẻ lật bài."

Nhưng ông ta còn chưa kịp đòi tiền người cùng bàn đã thấy một đôi bàn tay thô to thò xuống gầm rồi mạnh mẽ lật lên khiến cả bàn mạt chược lập tức rơi tung tóe xuống đất.

Khi Dương Khuê nhìn rõ người đánh đổ bàn là “Tuyền ngốc, liền bùng nổ cơn giận mà chửi bới: “Tuyền ngốc, mày muốn chết à? Ông đây thế nhưng là ù xuyên đấy”.

Triệu Lăng Tiêu theo sát phía sau, lạnh giọng hô: “Giám đốc Dương!”

Dương Khuê đã thấy qua Triệu Lăng Tiêu vài lần vì khi rảnh rỗi anh sẽ luôn tới tìm Tuyền ngốc, do đó tại công trường này cũng được tính là nhãn mặt.

"Hừi Thì ra là cậu à? Còn không mau dắt thăng anh em ngốc nghếch này của mình rời đi. Nếu không tôi sẽ cho người ném cậu ta xuống sông cho cá ăn đấy!”

Triệu Lăng Tiêu phớt lờ những lời đe dọa của ông ta, nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, ra tay!”

Chỉ thấy Nông Tuyền một phát đã đá Dương Khuê ngã sõng soài xuống đất.

Hai cánh tay Nông Tuyền trời sinh đã cường tráng, có biệt danh là “Nông phu tam tuyền, vì vậy khi đánh nhau đều sẽ dùng chân, trong những trường hợp rất đặc biệt anh ta mới tung ra năm đấm.

Lý do tại sao được gọi là “Nông phu tam tuyền, một là vì anh ta họ Nông, thứ hai là khi anh ta đánh người sẽ một cước gục, hai đấm bị thương, ba đấm tử vong. Những người tập võ bình thường căn bản không thể đỡ nổi ba nằm đấm của Nông Tuyền.

Triệu Lăng Tiêu thấy trên bậu cửa sổ còn một hộp thức ăn thừa liền thuận tay lấy rồi cầm tới trước mặt Dương Khuê, một chân giẫãm xuống gáy ông ta. Sau đó đặt hộp cơm thừa xuống trước mặt Dương Khuê, nói: “Giám đốc Dương, nếu ông đã muốn Nông Tuyền năm bò xuống đất bốc thức ăn rơi vãi, vậy ông cũng nếm thử cảm giác đó xem thế nào đi?”

“Mày điên rồi à! Có tin tao gọi người đánh chúng mày răng rụng đầy đất hay không? Còn ngây người ra đó làm gì, đánh cho tao!”

Ba người chơi mạt chược với Dương Khuê nghe vậy mới hoàn hồn lại rồi đồng loạt lao về phía Nông Tuyền, kết quả đều bị ba cú đá liên tiếp của anh ta đá bay ra ngoài.

Những công nhân đến xem náo nhiệt thấy cảnh này đều chết lặng, chỉ biết sức lực của “Tuyền ngốc” rất lớn, nhưng lại không ngờ tới anh ta còn là một bậc thầy chiến đấu giấu nghề.

Triệu Lăng Tiêu cười lạnh: “Giám đốc Dương, chơi cùn với tôi à? Ông còn non lắm! Hôm nay nếu ông không ăn hết phần thức ăn thừa dưới đất này, tôi sẽ kêu Nông Tuyền ném ông xuống sông cho cá ăn”.

Nông Tuyền là một thãng ngốc thiếu hụt IQ nhưng thăng ngốc này lại nói gì nghe nấy với Triệu Lăng Tiêu. Nếu Triệu Lăng Tiêu thực sự yêu cầu Nông Tuyền ném bản thân xuống sông, vậy tên ngốc này tuyệt đối sẽ làm theo.

“Dương Khuê, sự nhẫn nại của tôi có hạn, nếu trong vòng ba phút mà ông không ăn hết đồ ăn trên mặt đất, tôi sẽ lập tức ném ông xuống sông”.

Tuy rằng nội tâm Dương Khuê đầy căm hận nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, chỉ đành từng chút liếm từng hột cơm vương vãi dưới đất.

Sau khi thả Dương Khuê ra, Triệu Lăng Tiêu nói với ông ta: “Giám đốc Dương, từ hôm nay trở đi, Nông Tuyền sẽ không làm việc ở đây nữa. Về phần tiền công ông tốt nhất hãy chuyển vào thẻ của cậu ấy. Nếu không tôi cũng chẳng ngại ghé thăm lại công trường giúp ông tận hưởng một bữa cơm ngon dưới đất nữa đâu”, dứt lời liền dẫn theo Nông Tuyền nghênh ngang rời khỏi, căn bản không có ai dám đứng ra ngăn cản.

Đi đến ngoài công trường Triệu Lăng Tiêu liền kêu Nông Tuyền lên xe.

Nông Tuyền nhếch miệng cười to, hỏi Triệu Lăng Tiêu: “Cậu chủ, xe này của cậu ở đâu ra vậy?”

“Mượn đó!”

“Tôi không làm việc ở công trường nữa thì sau này phải làm gì để kiếm sống?”

“Nông Tuyền, bây giờ tôi có tiền rồi, cậu không có tiền cứ tìm tôi”.

"Thật sao?", Nông Tuyền lộ ra biểu cảm hưng phấn, không tiếc lời tán thưởng Triệu Lăng Cậu chủ đúng là cậu chủ! Tôi biết là cậu sau này nhất định sẽ rất giàu có mài!”

Trong lòng Triệu Lăng Tiêu dâng lên một trận chua xót, nếu Nông Tuyền không kiên quyết đi theo anh, sao phải chịu nhiều khổ cực như vậy?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!