Lúc này Mã công tử đã tuyệt vọng đến tột độ, trong lòng không ngừng cầu nguyện ba mình và tông chủ đứng sau mau chóng đến nơi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của Dương Chấn, điều duy nhất mà Mã công tử có thể làm là dập đầu cầu xin: “Anh Dương... không, ngài Dương, ông Dương, cháu thật sự biết sai rồ, xin ông tha mạng cho cháu! Cháu đã bị ông phế bỏ hai chân, đã không thể đi lại được nữa, chắc chắn sẽ không đối đầu với ông nữa, cháu cầu xin ông, nhà cháu chỉ có một mình cháu..”
Dương Chấn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một sợi xích từ nhẫn đế vương, một đầu trói chặt vào cổ của Mã công tử, đầu kia siết chặt trong tay mình.
Sau đó, anh vác Lưu Vũ Hàng trên vai, ôm thi thể Lưu Ngữ Yên trong lòng, kéo lê Mã công tử, bước nhanh về phía thôn làng của Thần Dược Cốc. “Aaaaa... anh mau dừng lại, xin anh tha cho tôi! Cầu xin anh đừng kéo nữa! Tôi sắp chết rồi, ông... Dương, cháu xin ông đừng tra tấn cháu nữa, cháu chịu không nổi...
Mã công tử chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào cảnh này, mất cả hai chân, vết thương đau đớn đến mức anh ta suýt ngất, vậy mà Dương Chấn vẫn kéo lê anh ta.
Dương Chấn chẳng nói lời nào, chỉ lầm lũi bước đi.
Trong lòng Dương Chấn tràn ngập hối hận và căm ghét bản thân, anh luôn nói sẽ bảo vệ hai chị em này, khiến bọn họ bị thương nhiều lần thì thôi đi, kết quả lần này, Lưu Ngữ Yên sau khi rơi xuống thì trực tiếp mất mạng.
Dương Chấn vô cùng hối hận, tại sao lúc đó anh lại tự đại như vậy, tại sao lại lo truy hỏi tình hình ở trung giới cổ võ, mà không ngay lập tức đi cứu Lưu Ngữ Yên?
Nhưng bây giờ, tất cả đã muộn, hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.
Dương Chấn không dám tưởng tượng, đợi sau khi Lưu Vũ Hàng tỉnh lại, anh sẽ đối mặt thế nào với Lưu Vũ Hàng?
Mã công tử bị kéo lê dưới đất, Dương Chấn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn mà đi ở phía trước.
Chẳng bao lâu, cả hai đã quay lại khu vực trước đó, Dương Chấn phát hiện ở đây không còn một ai, ngoại trừ xác của đám vệ sĩ nằm dưới đất.
Điều khiến anh cảm thấy bất thường là anh còn phát hiện vài cái xác của dược nông Thần Dược Cốc, nhưng trước đó anh chỉ giết ba con Trương Hoành và Trương Tiểu Cường, căn bản không hề động đến người khác.
“Lẽ nào đám súc sinh đó đã đến và giết những dược nông này? Nhưng rõ ràng lúc nãy còn đang liên lạc, nói là cần thêm thời gian cơ mà!”
Dương Chấn cau mày, anh không hiểu rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao, trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ có rất nhiều dược nông ở lại để xem náo nhiệt.
Ngay cả Nhị Trụ thật thà, chắc chắn sẽ ở lại đợi nhìn thấy thi thể của Lưu Ngữ Yên, nhưng bây giờ ngay cả Nhị Trụ cũng không thấy bóng dáng.
Dương Chấn cứ cảm thấy bầu không khí này quá quỷ dị.