Lọc Truyện

Chàng Rể Bác Sĩ Ở Đô Thị - Chu Long

Chương 4. Thay đổi.
 
             Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ông cụ Đàm vốn đã tắt thở và không còn nhịp tim, lại dần hé mở đôi mắt.  

             Đàm Túc Xương hơi ngẩn người, nhào lên nắm lấy tay của ba mình: “Ba ơi, ba có nghe thấy con nói chuyện không?”  

             Ánh mắt ông cụ Đàm hơi mờ mịt: “Tôi…không phải đã chết rồi sao?”  

             Lưu Khải Trung trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả mọi chuyện. Ông ta nghĩ sao cũng chẳng ngờ được, tên chồng lượm rác của Mã Bình Bình đã cứu được một bệnh nhân chết đi sống lại!   

             Đám bác sĩ sau lưng ông ta ai nấy mặt mày ngập tràn vẻ không thể tin nổi, chuyện lạ như này rành rành đã lật đổ kiến thức thông thường của y học.  

             Tất cả mọi người đều nhìn Chu Long bằng ánh mắt khó nói thành lời, họ chỉ hận không thể xông lên hỏi anh rốt cuộc vì sao lại làm được như vậy.  

             Lão Triệu khẽ than thở: “Quả nhiên là Cửu Châm Độ Dương.”  

             “Không thể nào!”   

             Hàn Quốc Lợi đột nhiên hét to một tiếng như phát điên, dường như anh ta không thể chấp nhận nổi sự thật này.   

             Anh ta hung dữ trừng mắt với Chu Long: “Các người cùng một giuộc đúng không? Sao anh có thể cứu người đã chết sống lại!”  

             “Đồ thần kinh.” Chu Long đẩy anh ta ra, quay người rời đi.  

             “Thần y xin hãy dừng bước.” ông cụ Đàm cất giọng, Chu Long ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy cụ run rẩy bước xuống giường, toan quỳ xuống trước mặt Chu Long: “Đa tạ ơn cứu mạng của thần y.”  

             “Cụ ơi cụ làm gì vậy.”  

             Chu Long vội bước lên trước, đỡ ông cụ dậy, chau mày nói: “Thầy y chữa bệnh cứu người, cháu cứu cụ chỉ là việc nên làm, cụ không cần cảm tạ vậy đâu.”  

             “Thần y thực là người có tấm lòng cao quý.”  

             Gương mặt ông cụ Đàm lộ vẻ cảm khái: “Nói sao thì cái mạng này của ta cũng là do ngài cứu lấy, sau này có việc gì cần tới nhà họ Đàm giúp, ngài cứ việc lên tiếng.”  

             Lời này vừa thốt ra, mặt các bác sỹ đang đứng ở đây đều biến sắc.  

             Ông cụ Đàm là nhân vật cỡ nào chứ?   

             Doanh nhân danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Vĩnh Thành, người đứng đầu nhà họ Đàm, nắm giữ hơn 30 công ty niêm yết, cụ chính là người giàu có chân chính ở đây.  

             Nhân vật tầm cỡ như vậy lại có thể thốt ra những lời mặc người sai khiến….Tên nhóc Chu Long này chẳng phải phất lên rồi sao?  

             Nghĩ tới đây, đám đồng nghiệp vốn khinh thường Mã Bình Bình kiếm về tên chồng như đồ bỏ đi, ai nấy lòng ngổn ngang trăm mối.  

             Nào phải đồ bỏ đi nữa, đây rành rành là rùa vàng mà!  

             Không ít kẻ đứng đây nảy sinh tâm tư nịnh nọt bợ đỡ Chu Long, thầm nghĩ phải tìm cơ hội học vài chiêu thức, về sau chắc chắn được hưởng lợi cả đời.  

             Tuy nhiên, điều khiến mọi người chẳng thể ngờ là, Chu Long lại xem nhẹ món lợi lớn đó.   

             “Khỏi cần ạ, tôi chỉ vừa may đúng dịp mà thôi, không cần mọi người báo đáp.”  

             Anh bình tĩnh mà khéo léo từ chối ý tốt của ông cụ Đàm, sau đó không chút do dự rời đi.  

             Ông cụ Đàm nhất thời ngẩn người, bao năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cụ gặp được người từ chối tâm ý của mình.   

             Nhưng Chu Long càng thờ ơ lãnh đạm với công danh lợi lộc, cụ càng muốn bù đắp cho anh, vậy nên cụ lập tức nói với con trai Đàm Túc Xương: “Cao nhân có y thuật giỏi như vậy, con nhất định phải giao thiệp nhiều hơn.”  

             “Ba, ba yên tâm ạ, con hiểu rồi.”  

             Đàm Túc Xương cũng vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của Chu Long, gật đầu đáp: “Con lập tức phái người chuẩn bị món quà hậu hĩnh.”  

             ….  

             Chu Long bước ra khỏi bênh viện, khẽ vận khí, anh bèn cảm nhận được luồng khí nơi huyệt đan điền [1] thoáng tăng lên một chút.  

             [1]: huyệt nằm dưới rốn một thốn rưỡi.  

             Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Hạo Y Tôn Giả lại bảo anh phải giữ được trái tim thương người của người làm thầy y, bởi vì đây chính là phương pháp tu luyện của 《Hạo Y Đại Điển》.  

             Cứu người thì cứu cho trót, làm việc thiện thì làm tới cùng, chữa bệnh cứu người sẽ có thể nâng cao thực lực..  

             Anh không khỏi thấy ngứa tay, thầm nghĩ hay là chữa bệnh thêm cho vài bệnh nhân nữa.  

             Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.  

             “Hồi nãy sao anh làm được như vậy?”  

             Chu Long quay đầu nhìn thì thấy Mã Bình Bình đang đuổi theo.  

             Anh không có cách nào trả lời câu hỏi này, chỉ có thể trầm mặc lắc đầu, sau đó đưa vòng tay để trong túi cho cô: “Cất đi này.”  

             Không có linh hồn còn sót lại của Hạo Y Tôn Giả, chiếc vòng tay này chỉ còn ý nghĩa lưu niệm mà thôi.  

             Mã Bình Bình nhận chiếc vòng tay, mắt ngân ngấn nước nhìn Chu Long: “Y thuật của anh lợi hại như vậy, sao năm đó không cứu ba tôi?”  

             Chu Long cười khổ không thôi, chỉ im lặng.   

             “Anh nói đi.”  

             Mã Bình Bình hét lên một cách phẫn uất, nhào lên đấm vào người Chu Long, thút thít nói: “Sao anh không cứu ông ấy?”  

             Chu Long ôm cô vào lòng, mặc cho cô giày vò, tay còn lại đặt lên đỉnh đầu Mã Bình Bình.   

             Giây tiếp theo, vẻ mặt của Mã Bình Bình nhẹ nhõm hơn, tuy vẫn khóc nhưng ánh mắt đã vơi đi chút điên cuồng.  

             Chu Long thở phào nhẹ nhõm…Nếu không có ‘Hạo Y Đại Điển’, anh sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra, Mã Bình Bình đánh mắng anh không phải vì thống hận, mà vì nỗi thương nhớ dành cho ba cô đã thành bệnh, khiến cô trầm cảm, đâm ra cáu kỉnh và nóng giận với anh.  

             Anh nhân dịp này tiêu trừ luôn căn bệnh trầm cảm của cô, ngày sau Mã Bình Bình sẽ chẳng nổi đóa với anh nữa.  

             Quả nhiên, sau khi khóc xong, vẻ mặt Mã Bình Bình thay đổi hẳn, tuy vẫn còn bi thương, nhưng nỗi hận với Chu Long đã vơi đi nhiều.  

             “Có một số chuyện bây giờ không tiện nói cho em, chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ giải thích em nghe.”  

             Chu Long đỡ vai Mã Bình Bình: “Em yên tâm, anh là người đàn ông của nhà họ Mã, sẽ chăm sóc thật tốt cho em mà.”  

             Mã Bình Bình tức thì sửng sốt.  

             5 năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe Chu Long nói ra những lời như thế, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối.   

             Ngay sau đó, cô liền cảm nhận thấy tay mình được Chu Long nắm lấy: “Về nhà nhé.”  

             Vừa về tới nhà, Vương Hiểu Lệ liền xông ra ngoài: “Kêu cậu đi lượm rác mà cậu chạy đi đâu thế hả! Sao không nấu cơm hả!”  

             Nói rồi bà ấy toan túm quần áo của Chu Long.  

             Mã Bình Bình cuống quýt ngăn mẹ lại: “Mẹ, Chu Long đến bệnh viện cùng con đó.”  

             Vương Hiểu Lệ ngẩn người, dường như chẳng thể ngờ con gái lại ngăn bà: “Con như vậy là sao?”  

             Mã Bình Bình khẽ lắc đầu, liếc Chu Long một cái, đáp: “Để Chu Long đi nấu cơm đi ạ, đừng đánh anh ấy nữa.”  

             Nói rồi cô kéo Vương Hiểu Lệ đi.  

             Chu Long quay người vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm như thường lệ, trên mặt anh phảng phất nét vui vẻ.  

             Hôm nay là ngày đặc biệt nhất mà anh từng trải qua.  

             Tuy anh vẫn bận rộn luôn tay luôn chân, tuy Vương Hiểu Lệ vẫn động một chút là nổi điên, những mỗi khi bà ấy muốn ra tay đánh anh, Mã Bình Bình đều đứng bên cạnh tìm cớ ngăn lại, bảo vệ Chu Long.   

             Cảm giác này chưa từng có, không khỏi khiến Chu Long nhen nhóm hy vọng vào tương lai.   

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!