Lọc Truyện
Nhóm người Vương Nhất đã đi rất lâu rồi, nhà họ Hồ vẫn vô cùng yên tĩnh.

Người nhà họ Hồ đều cực kỳ tức giận, biết bao nhiêu năm qua, nhà họ Hồ vẫn luôn đứng đầu ở Giang Thành, đã bao giờ gặp phải chuyện thế này đâu?

Một khi thật sự nghe theo lời Vương Nhất quỳ xuống trước mặt Hồ Hoàng Việt, thì không phải toàn bộ nhà họ Hồ đều mất hết mặt mũi sao?

“Ông nội, chẳng lẽ chúng ta phải thật sự phải quỳ xuống xin lỗi đồ bỏ đi đó à?”

Một người trung niên nhìn về phía Hồ Cương, tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Hồ Cương cười nhạt: “Sao có thể chứ? Đưa Hồ Minh Chính ra đã là nể mặt cậu ta lắm rồi, bảo toàn bộ nhà họ Hồ quỳ xuống xin lỗi cậu ta, sau này nhà họ Hồ ta còn có thể đứng vững ở Giang Thành sao!”

Vì quá tức giận, Hồ Cương đập mạnh tay lên thành ghế, sắc mặt xanh mét.

Những người khác nghe thấy lời đảm bảo của gia chủ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Nếu Vương Nhất đó không chịu bỏ qua, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình, không cần phải để ý đến cậu ta, âm thầm điều tra ra người có liên quan đến cậu ta đi.”

“Nơi này là Giang Thành, nhà họ Hồ của chúng ta chính là ông trời ở đây!”



Trên khuôn mặt già nua của Hồ Cương tràn đầy sự tàn nhẫn.

“Ngoài ra, bảo Kính Thư và Kính Trúc từ nước ngoài trở về, bọn họ phát triển ở bên ngoài lâu như thế, cũng nên dốc sức vì gia tộc rồi.”

Dường như nhớ ra điều gì, trong mắt Hồ Cương có ánh sáng loé lên.

Tất cả người nhà họ Hồ đều tỏ vẻ khiếp sợ: “Vâng, gia chủ!”

Có thể nhìn ra sự xuất hiện của Vương Nhất vẫn khiến gia chủ cảm nhận được chút áp lực.

Dù nhà họ Hồ cố hết sức phong toả tin tức, nhưng nhà họ Hạ và nhà họ Lục ở Giang Thành vẫn nghe được phong phanh.

Toàn bộ hai gia tộc lớn đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Vì bọn họ cũng không xa lạ gì với cái tên Vương Nhất này.

Nhà họ Văn giàu có ở Giang Thành giống như bọn họ chính là bị người trẻ tuổi này tiêu diệt, thủ đoạn và năng lực mà anh thể hiện ra trên hôn lễ khi đó, khiến cả nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều thấy sợ hãi.

Không ngờ còn chưa bao lâu đã ra tay với nhà họ Hồ rồi.

Cùng lúc đó, bệnh viện hạng A dưới trướng nhà họ Hạ.

Một ông lão mặc đồ thời Đường vóc người cao lớn đang ngắm nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt sâu thẳm, người này chính là chủ nhà họ Hạ, Hạ Lãm.

Sau lưng ông ta là một thanh niên anh tuấn tao nhã, cháu trai của ông ta, Hạ Khiêm.

Sắc mặt hai ông cháu đều rất nặng nề.

Sau một hồi im lặng, Hạ Lãm chợt nói: “Nếu người này dám ra tay với nhà họ Hồ thì chứng tỏ cậu ta hoàn toàn không coi bốn gia tộc ở Giang Thành ra gì, nhà họ Hạ ta có thể không dính dáng đến cậu ta thì tốt nhất là không dính dáng vào.”

“Bây giờ cứ quan sát đi, xem thử người này thật sự có thực lực không, hay chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối nát.”

“Vâng thưa ông nội.”

Hạ Khiêm đáp một tiếng, sau đó lặng lẽ bước xuống cầu thang.

Lúc này, đèn phòng phẫu thuật trở thành màu xanh, một bác sĩ chủ trị mặc áo blouse trắng bước ra.

“Gia chủ Hạ, bệnh tình của cháu gái ông đã được kiểm soát, nhưng rất khó đảm bảo sẽ tái phát vào lúc nào.”

Hạ Lãm lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Bên phía nhà họ Lục cũng giữ trạng thái quan sát.

Vương Nhất cũng không biết vì đến nhà họ Hồ một chuyến mà khiến toàn bộ Giang Thành sôi trào.

Lúc này, anh đã về đến phòng bệnh.

“Anh Vương Nhất!”

“Anh rể!”

Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi lập tức kích động đứng lên nghênh đón.

Vương Nhất lập tức ra hiệu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Ông ấy cần nghỉ ngơi, yên tĩnh lại.”

Lúc này Lý Tuyết Nhi mới nhỏ giọng lại, nói tình hình ở bệnh viện cho Vương Nhất.

“Cô Khương đã đi rồi, trước khi đi có kê một toa thuốc, chỉ cần làm theo toa thuốc, chú Hồ sẽ có thể tỉnh lại.”

Vương Nhất gật đầu, sau đó nhìn vành mắt thâm quầng và vẻ tiều tuỵ trên mặt hai cô gái, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Hai người đã trông chừng suốt một ngày một đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Thắm vừa định từ chối thì Vương Nhất đã nói tiếp: “Đi nghỉ ngơi một lát cho có tinh thần, sau đó lại đến trông ba của em.”

Hai mắt Tô Thắm đỏ bừng, cuối cùng cô ta cũng không từ chối nữa.

Cô ta cúi người chín mươi độ với Vương Nhất: “Anh Vương Nhất, cảm ơn anh!”

“Cảm ơn anh làm gì, đây là việc anh phải làm mà.”

Vương Nhất lập tức đỡ cô ta dậy.

Đợi khi hai cô gái đi vào phòng nghỉ ngơi riêng, sắc mặt Vương Nhất mới trở nên lạnh lùng, anh ra lệnh cho La Chí Viễn ở sau lưng: “Có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, trong vòng ba ngày, khiến kinh tế của toàn bộ nhà họ Hồ bị tê liệt, nợ nần chồng chất!”

La Chí Viễn cũng nheo mắt lại: “Chẳng lẽ ông chủ cảm thấy nhà họ Hồ sẽ không đến nhận lỗi ư?”

“Tôi đã kết thành mối thù không đội trời chung với bọn họ rồi, hơn nữa với gia quỳ bệnh hoạn của nhà họ Hồ, sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện cảm ơn được?”

Ánh mắt Vương Nhất rất lạnh lẽo: “Chỉ khi khiến bọn họ thấy sợ, bọn họ mới có thể nhận rõ thực tế thôi!”

“Ông già đó đúng là to gan.”

La Chí Viễn cũng cười châm chọc: “Nếu đã thế, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, tặng một ‘món quà lớn’ cho nhà họ Hồ!”

Chuyện này cũng khiến Vương Nhất nhận ra một sự thật.

Sức uy hiếp của anh chỉ giới hạn ở Thiên An, những thế lực khác bên ngoài hoàn toàn không thấy sợ.

Như vậy xem ra hạng mục xây thành của Tập đoàn Lệ Tinh muốn phát triển đến Giang Thành, e rằng các thế lực ở Giang Thành sẽ không dễ dàng đồng ý…

Nhưng khắp thiên hạ, chẳng chỗ nào không phải lãnh thổ của vua, trong tứ hải, dân chúng khắp nơi chẳng ai không phải bề tôi của vua, Vương Nhất cũng không lo lắng.

“Cậu Vương?”

Đúng lúc này, sau lưng có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Vương Nhất cũng cảm thấy giọng nói này khá quen tai, anh quay đầu nhìn thấy, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục y tá đang mừng rỡ nhìn anh.

“Bà là… bà Văn?”

Trên mặt Vương Nhất lập tức xuất hiện ý cười.

Người này không phải ai khác mà chính là bà chủ trước đây của nhà họ Văn, Văn Bội Cầm.

Sau khi nhà họ Văn bị tiêu diệt, bà ta cũng trở lại làm một người tự do, cũng nhận Lý Mộng Đình làm con nuôi.

Có điều Vương Nhất không hiểu được tại sao Văn Bội Cầm lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn mặc đồng phục y tá?

“Cậu Vương, là thế này.”

Văn Bội Cầm cũng hiểu sự nghi ngờ của Vương Nhất, mỉm cười nói: “Sau khi Văn Nam Thành chết, dựa theo quyền thừa kế, tất cả của cải đều thuộc về tôi, nhưng tôi không muốn tiếp nhận tài sản của nhà họ Văn, cho nên đều quyên góp cả, bây giờ tôi là y tá trưởng của đây.”

“Thì ra là thế.”

Vương Nhất hiểu ra, sau đó nói với Văn Bội Cầm một vài tình huống gần đây của Lý Mộng Đình.

“Vậy bạn của tôi đều phải nhờ vào bà rồi.” Vương Nhất cười nói.

Văn Bội Cầm vui vẻ đồng ý, mỗi ngày đều đúng giờ kiểm tra cho Hồ Hoàng Việt.

Khoảng thời gian tiếp theo, ba người Vương Nhất, Tô Thắm, Lý Tuyết Nhi thay phiên nhau gác đêm, bác Trương cũng biết Hồ Hoàng Việt không sao, trong lòng cũng thấy yên tâm.

“Bên phía nhà họ Hồ có động tĩnh gì không?”

Vương Nhất đứng trước cửa sổ sát đất của bệnh viện, đột nhiên hỏi.

La Chí Viễn đứng phía sau cung kính nói: “Mọi việc đều giống như suy đoán của ông chủ, không có động tĩnh gì, cũng không có thành viên nào đến xin lỗi.”

“Xem ra bọn họ không định đến xin lỗi.”

Vương Nhất lạnh lùng vung tay: “Vậy thì ra tay đi, chặn ngang toàn bộ mạch máu kinh tế của nhà họ Hồ, tôi muốn để bọn họ lang thang đầu đường xó chợ!”

“Vâng!”

La Chí Viễn đáp lại một tiếng, sau đó đi thực hiện.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!